
là người thật luôn nhìn thuận mắt,” Mẹ già
còn vô cùng đau đớn nói lời tổng kết với ông ngoại, “Cháu gái của ông tìm phải
hàng lậu, giống y Dịch Văn Trạch vầy.”
Giai Hòa dĩ nhiên không nói gì…
Ông ngoại ồ một tiếng, vừa định hỏi tiếng, lại bỗng
nhiên chỉ tivi nói: “Ôi chào, nhìn bộ dạng của con bé Giai Hòa kia, còn khóc
nữa.”
Giai Hòa hoàn toàn hóa đá…
[1'>: 鸟枪换炮 – Điểu thương đổi pháo,
nghĩa là sự thay đổi như từ cây thương phóng chim đổi thành súng pháo.
Cứ như vậy bị chèn ép đến hơn mười một giờ cô mới xem
như thuận lợi thoát khỏi sự truy hỏi của dân chúng.
Lúc đưa Mục Mục trở về trường, xe trực tiếp chạy thẳng
tới dưới lầu Ký túc xá. Mục Mục vừa xuống xe Giai Hòa đã nghe có người gọi tên
mình. Quay đầu lại, là bạn học thời Trung học, cô cố gắng nhớ tên rồi mới lên
tiếng.
Thật là đầu heo óc chó mà, vài năm trước còn đi dự hôn
lễ của cậu ta tụ tập náo nhiệt một phen.
Người đàn ông đi tới, cười chào: “Quên mình rồi sao?”
Giai Hòa cười cười, mở cửa xuống xe, nói sao lại có
thể quên được chứ. Anh chàng vừa định nói thêm gì đó, một cô gái trẻ nhảy từ ký
túc xá ra, ôm lấy cánh tay anh ta: “Ai vậy?” Nói xong mới liếc mắt qua Giai
Hòa, lại nhìn xe của cô.
Giai Hòa nhìn cánh tay mảnh khảnh kia quấn quanh, đầu
óc phình ra, rốt cuộc đã hiểu.
Mục Mục ngược lại ôm cặp sách không nói câu nào, mãi
cho đến hai người kia đi khuất mới hừ một tiếng: “Đó là bạn học của em.” Giai
Hòa bình tĩnh gật đầu rồi nói với cô bé: “Đó cũng là bạn học của chị.” Mục Mục
thực khinh bỉ nhìn cô một cái: “Bạn học của chị là loại người gì thế? Không có
đức gì hết.” Giai Hòa im lặng nhìn cô nhỏ, bạn học của mày cũng không phải loại
gì tốt.
Những chuyện như thế này nghe cũng không cảm thấy gì,
nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó chính là bạn học mình, cô bé ôm tay kia cũng là
thiếu nữ đương lớn như Mục Mục, trong lòng cứ thấy gì đó không tự nhiên. Mục
Mục khinh bỉ nói tiếp: “Nhưng mà bạn học của chị rất có tiền, không có dịp gì
cũng mua cho mấy C [1'>lận.” Giai Hòa lập tức cảnh giác: “Em đừng có làm
bậy gì, ông ngoại mà biết nhất định bệnh tim sẽ tái phát.” Mục Mục gật gật đầu:
“Em mà muốn tìm chị là được, tìm mấy ông chú kiểu này làm gì.”
Tao cũng có phải người giàu có đâu, trong lòng Giai
Hòa đổ máu, lại còn phải gắng gượng giáo dục cô bé: “Còn nữa, mẹ em vừa mới bảo
chị nhắn dùm, có bạn trai cũng không sao, nhưng mà đừng tùy tiện,” Cô cảm thấy
mấy lời này cũng không quá đáng gì, lại bổ sung thêm một câu kinh nghiệm: “Chị
có một người bạn ở công ty, phương diện kia cực kỳ bảo thủ, cuối cùng cũng gả
cho một người tốt. Không lừa em, em phải biết tự bảo vệ mình.”
Mục Mục vỗ vai của cô: “Chị già à, có phải chị đang ám
chỉ em, chẳng phải chị dựa vào cái đó mà bỏ tù Dịch Văn Trạch sao? Lần sau thì
nói trắng ra đi, không nên mịt mờ như vậy.”
…
Quả thật năm năm giữa hai thế hệ đã có một vạch khoảng
cách, mười năm lại thành một cái hố sâu.
Giai Hòa quyết đoán buông tha cho việc thuyết giáo này
nọ, nhanh chóng rời đi.
Người đi chuyến bay đêm không nhiều lắm, bãi đỗ xe khá
vắng vẻ.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch lên xe, cô mới đột
nhiên phản ứng lại. Thời gian như vậy rất ngượng ngùng, chẳng lẽ chính mình
muốn ở chỗ đó của anh? Nghĩ đến từ “ở” này, lập tức liên tưởng tới đêm hôm
đó…Cả người đều cảm thấy kỳ kỳ làm sao. Im lặng một hồi, cô mới quay đầu hỏi
anh: “Anh đói không? Trong công ty có gì ăn không?” Nếu không có thì phải đi
cửa hàng tiện lợi mua vài thứ về.
Dịch Văn Trạch không nói chuyện, nhìn cô cười cười.
Ầy, đây là cái ý tứ gì?
Sau đó…mãi cho đến khi xe chạy thẳng tới đến một tiểu
khu là lạ, cô mới nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi anh: “Anh lại có một cái nhà nữa à?”
Thật đúng là thỏ khôn có ba hang. Nhưng mà phòng trong công ty là nơi anh hay
thường ở lại nhất, Bắc Kinh có nhà cũng không nên ở đó một mình đi?
Anh ừ, tắt máy xuống xe, xách hành lý lên lầu.
Giai Hòa đi theo anh vào cửa, toàn bộ phòng khách
trống trải như lễ đường lớn. Sở dĩ nói như vậy bởi vì một đồ dùng trong nhà
cũng không thấy bóng dáng. Ánh đèn chiếu vào sàn nhà màu đỏ sậm, vô cùng sạch
sẽ, dường như chưa có ai bước vào.
Cô mở tù giày ra, không có dép đi trong nhà: “Anh xác
định là đêm nay muốn ở đây sao?” Phía sau có âm thanh buông hành lý xuống, sau
đó cô cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, được Dịch Văn Trạch bế lên: “Thích không?”
Thích không…
Tầm mắt Giai Hòa dừng ở cổ áo của anh, trong lòng còn
có một bé thiên sứ đập cánh, không ngừng hỏi cô thích không thích không. Sau đó
ngón tay Dịch Văn Trạch nhẹ nhàng chạm vào môi cô, lập lại câu hỏi vừa nãy:
“Thích không?”
Chỉ một động tác, tất cả mọi xúc cảm của Giai Hòa
ngưng tụ cả vào ngón tay anh đương đặt trên môi mình, trong lòng ào đến từng
đợt chột dạ, âm thầm vâng một tiếng, nhưng không phát ra thanh âm.
Anh vẫn nhẹ nhàng mơn trơn môi cô, Giai Hòa chỉ cảm
thấy động tác này rất mờ ám, tâm hung ác cắn tay anh một miếng, gắng gượng vui
đùa: “Đừng nói là cho em, mua cho em.” Cô nói xong, chỉ cảm thấy cổ chát chát,
sau đó được anh bế xuyên qua phòng khách, đi