
n đến giữa trưa, Dịch
Văn Trạch đã đi từ sớm. Giai Hòa chạy đến phòng bếp xem có gì để ăn không mới
phát hiện trong tủ lạnh đã có sandwich, xem ngày là hôm qua mua, chính mình còn
chưa chú ý gì anh đã chuẩn bị xong bữa trưa? Cô mở màng bọc thực phẩm ra, lúc
bỏ vào lò vi sóng chợt nghe có người đương gõ cửa.
Là một khuôn mặt toe toét rạng rỡ của Ngô Chí Luân,
vẫn còn chưa tháo kính râm xuống, dọa cô nhảy dựng.
“Trong nhà anh cái gì cũng không có, nào nào, làm chút
cơm trưa ăn đi.” Giai Hòa luống cuống nhìn anh chàng: “Anh hoàn toàn không biết
khách sáo gì cả.” Cô né người ra, nghe tiếng lò vi sóng nhảy lên, lại rút hai
tờ khăn giấy lấy sandwich ra, dùng dao cắt thành hai nửa, đưa một miếng lớn hơn
cho con sói ác hiểm kia: “Làm sao anh biết chỗ tôi có thức ăn thế?”
“Đoán,” Ngô Chí Luân cầm lấy miếng sandwich, tự rót
cho mình một ly nước ấm, “Thói quen của em là mỗi ngày ngủ đến tận trưa, nhất
định cậu ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em, đúng không?”
Có một số việc luôn rất rõ ràng dễ hiểu, nhưng chỉ
nghe từ miệng người khác nói mới có thể nhìn ra được.
Cô cúi đầu mỉm cười, thực hưởng thụ cắn một miếng
sandwich, nhồm nhoàm lúng búng nói: “Anh đến lúc nào?”
“Ngày hôm qua, lúc anh bảo trợ lý đưa quà đến ấy, sợ
quấy rầy hai người nên không tự đến,” Anh chàng vừa uống nước vừa giải thích,
“Thật ra anh đã không ngủ ba mươi mấy giờ liên tục rồi, vừa đến đây hoàn toàn
không chịu nổi.”
Giai Hòa ừm, trong lòng rất hiểu.
Món quà đó là Thiên Sở cố ý nhờ, nhất định anh ta
không dám làm của riêng, đưa đến đây thì sợ mình lại thành kẻ xấu, đương nhiên
ép cậu bé trợ lý kia thành vật hy sinh. Hôm qua mình nhận quà thay, cậu chàng
kia khi về nhất định là thành thật khai báo…Cô lại cắn thêm một miếng sandwich
nữa, hương vị thịt xông khói đậm đà cùng với xà lách trộn tan vào trong miệng,
thật sự là đồ ăn ngon lót dạ.
Đến bây giờ mới ngồi đoán, rốt cuộc món quà kia là gì
chứ?
Đang lúc nghĩ câu được câu không, Ngô Chí Luân bỗng
tiếp một cuộc điện thoại, vừa nhai sandwich vừa ừ ừ à à, cuối cùng mới kinh
ngạc hỏi một câu: “Bao lâu thế hả?” Sau đó lại qua vài giây mới ngắt điện
thoại, quét Giai Hòa từ trên xuống dưới mấy bận, ý cười mỗi lúc một sâu, thấy
Giai Hòa vẫn mờ mịt không hiểu gì.
“Gia hòa mọi sự hưng,” Tầm mắt anh ta rốt cuộc cũng
dừng trên bụng cô, “Có bầu à?”
Giai Hòa giật thót, suýt nữa bị nghẹn chết: “Nói bậy
gì thế.”
“Lúc nãy là điện thoại của A Trạch,” Anh chàng trưng
vẻ ta đây biết hết, “Sau khi hoàn thành việc sản xuất bộ phim này cậu ta sẽ về
New Zealand, em có biết sau đó còn có bao nhiêu buổi quảng bá tuyên truyền chờ
hay không? Bộ phim đầu tiên của công ty hợp tác với Yihua, trên danh nghĩa cậu
ta chính là nhà sản xuất, thế mà lại vứt hết cho anh.” Trong nháy mắt Giai Hòa
như nằm mơ, nhanh như vậy đã quyết định rồi?
Ngô Chí Luân vừa nói xong đã ra phòng bếp, Giai Hòa
cũng không tiện hỏi tiếp, quét mắt qua đám quà đầy trên ghế, đang định gạt ra
tìm một chỗ cho anh ta ngồi, chợt nghe phía sau có tiếng ối: “Ngay cả xem thằng
nhóc này cũng không xem?” Cô quay đầu nhìn mới hiểu được Ngô Chí Luân đang nói
cái gì. Món quà Thiên Sở tặng vẫn còn nguyên trên bàn, dường như không hề chạm
vào lần nào.
Bình thường, tất cả những quà cáp của fan hâm mộ gửi
đến đều giao cho A Thanh chọn lựa giữ lại.
Anh không mở ra, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ngô Chí Luân thả chiếc hộp về chỗ cũ, cảm thán một
câu: Cái gì nên làm cái gì không nên làm A Trạch so với anh còn rõ hơn.”
Giai Hòa mỉm cười, không nói gì nữa. Thật ra cho dù
anh có mở ra xem cô cũng không nghĩ gì nhiều. Không biết bắt đầu từ khi nào cô
đã hoàn toàn tin tưởng anh. Loại cảm giác, giống như là đối với người nhà mình
vậy.
Mãi cho đến khi dỗ được anh chàng kia đi, cô mới cầm
di động gọi điện cho Dịch Văn Trạch. Hình như anh đang làm việc, Giai Hòa cầm
điện thoại thơ thẩn từ phòng bếp đến phòng ngủ, lại nhẩn nha đến toilet, không
có mục đích đi khắp nhà, đầu dây bên kia bỗng có người tiếp khiến cô giật mình:
“Anh đang làm việc á?”
“Vừa rồi anh đang nhận một cuộc gọi khác.”
Giai Hòa vừa nghĩ đến ba chữ New Zealand, từ trong ra
ngoài như bị thiêu cháy. Rõ ràng là chính mình lặng lẽ đi làm visa để cho anh
một bất ngờ nho nhỏ, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy…Tuy rằng Ngô Chí
Luân chưa nói ngày giờ cụ thể, nhưng mà những lời kia đã nói rõ cho cô
biết, xong việc sẽ lập tức sẽ đi gặp người nhà của anh.
Dịch Văn Trạch nghe cô không lên tiếng, gọi Giai Hòa.
Đến lúc này cô mới lấy lại tinh thần: “Lúc nãy Ngô Chí
Luân đến ăn chực bảo anh sau khi chấm dứt việc sản xuất phim sẽ về New
Zealand?” Anh ừ nhẹ: “Cần khoảng một tuần nữa.” Giọng điệu này nghe lên trông
có vẻ như cô đang thúc giục anh vậy. Ngón trỏ Giai Hòa vô ý thức vẽ mấy vòng
tròn trên bồn rửa tay, quanh co một lúc lâu: “Thật ra không cần gấp như thế, em
làm ba tháng lận.”
Lời ngầm chính là, thật ra em vẫn còn chưa chuẩn bị
tốt, không vội mà.
Anh lại cười ra tiếng: “Không sao cả, đúng vào dịp
sinh nhật ba tuổi của cháu trai anh, mỗi lần gọi điện thằng bé