
m sao vậy?” Giọng nói của hắn có chút run rẩy.
“Nam Cung thiếu chủ, chúng ta nơi này là tiểu điếm, không
chấp nhận được đại chủ như ngươi vậy. Phiền ngươi, trở về đi!”
Khách Hành sửng sốt một chút, “Cô nói cái gì?”
“Ta bảo ngươi đi a! Nam Cung Thước!” Thật sự không hiểu sao?
“Cô nói cái gì vậy? Đinh nhi?”
“Ngươi không phải rất thích như vậy sao? Biết bản thân sắp
chết, liền khiến người khác thương tâm, để khi ngươi bị chết, không có người
rơi nước mắt thôi! Ta biết mình không xứng để ngài tự mình động thủ, đành phải
tự mình đến. Ta hiện tại nhìn thấy ngươi liền tức giận! Ước gì ngươi lập tức
biến mất khỏi thế giới này! Hiểu chưa?”
Ta biết, không chỉ có Khách Hành ngây ngẩn cả người, ngay cả
Tần Tố phía sau ta cùng Hàn Chí cũng kinh ngạc nói không ra lời.
“Nam Cung thiếu chủ thì rất giỏi sao? Ngươi cho là mình rất
vĩ đại à? Nói cho ngươi biết, ta ghét nhất người giả vờ vĩ đại! Ngươi đi ra
ngoài cho ta!” Giọng nói của ta quá lớn, lớn đến mức khiến vài người khác cũng
kéo đến đây.
“Làm càn, dám nói chuyện với thiếu chủ như vậy!” Hàn Chí dũng
cảm đứng ra, tẫn trách* nói.
“Câm miệng! Ngươi không đủ tư cách nói chuyện!” Thật kỳ quái,
sợ hãi của buổi sáng hôm nay, bây giờ lại biến mất không còn một mảnh.
*: làm hết trách nhiệm.
Hàn Chí kinh ngạc há to miệng, nói không nên lời.
“Cô... biết cái gì sao...” Khách Hành mở miệng. Những lời này
rõ ràng là phản bác.
“Ngại quá, ta cái gì cũng không biết!” Sợ ngươi sao? “Ta chỉ
biết, nếu ngươi chết, ta đại khái còn có thể khóc một hồi! Nghĩ đến điều này,
ta liền khinh thường mình!”
“...”
“Ngươi rốt cuộc có biết hay không?” Hắn nhất định là không
biết. “Vô luận ngươi làm như thế nào, đều vô dụng! Chẳng lẽ ngươi khiến Tần Tố
thương tâm, nàng sẽ không để ý đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi khiến cha mẹ tức giận
đuổi ngươi ra khỏi nhà, bọn họ liền thật sự có thể không hỏi đến sinh tử của
ngươi?... Nam Cung Thước, ngươi đừng khinh thường người khác!”
Sắc mặt hắn trở nên có chút tái nhợt...
“Như thế nào? Khí huyết đi ngược chiều? Rất đau sao?” Đừng
nghĩ rằng như vậy ta liền dừng tay, “Người bị ngươi tổn thương, so với ngươi còn
đau hơn nhiều! Ngươi thật sự nghĩ làm như vậy là vì tốt cho bọn họ? Đừng tự cho
là đúng!”
“...”
Đột nhiên phát hiện, không ai dám lên tiếng. Ta rốt cuộc đang
làm cái gì? Ta cùng hắn bất quá là bình thủy tương phùng*, hắn muốn đả thương
người nào, hắn muốn rời nhà trốn đi, hắn muốn sống hoặc chết, rốt cuộc cũng đâu
có liên quan gì tới ta? Ta tức giận như vậy làm gì? Ta... có tư cách gì nói hắn
như vậy...
*: bèo nước gặp gỡ.
Nhưng mà...
“Vì sao, trên đời có người như ngươi vậy... Vì sao... Ngươi
có cha có nương, vì sao lại muốn tổn thương bọn họ...” Ta khóc... Ta rõ ràng đã
rất cố gắng nhịn xuống a... Người thân của ta sẽ vì sinh tử của ta mà lo lắng
sao? Ta còn có người thân sao?... Vì sao người cái gì đều có, lại không quý
trọng vậy? Không công bằng, đây căn bản là không công bằng!
“Đinh nhi...” Hắn đi tới, vươn tay.
“Mời trở về đi, Nam Cung thiếu chủ!” Ta lau khô nước mắt,
nói.
“...” Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tố một cái, “Ta thật sự kém như
vậy...”
“Đâu liên quan gì tới ta?! Ta chỉ nói cho ngươi biết, phải chết
xa một chút!” Thời điểm nói như vậy, nước mắt lại rơi xuống.
Hắn nhìn ta, hồi lâu, mới yên lặng mở miệng, “Đã biết... Ta
trở về là được...”
“Ngươi trở về liên quan gì...”
Ta còn chưa nói xong, hắn đã đưa tay thay ta lau đi nước mắt
trên mặt.
“Thật xin lỗi...” Hắn nói như vậy.
“Nói với ta làm gì?” Ta trừng hắn.
Hắn nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, “Ta đáp ứng cô, trở về
Nam Cung thế gia, sau đó... nói sau...” Hắn thở dài, “Được rồi được rồi, đừng
khóc, Đinh nhi a, cô như vậy ta trở về không được a! Cô có biết hay không vừa
rồi, Khách Lộ Khách Ức Khách Tùy dùng ánh mắt có thể giết người nhìn ta? Như
vậy không cần chờ ta độc phát, ta đã phải đi gặp diêm vương báo danh rồi...”
Nhàm chán...
“Còn nữa, cô giận cả đời, lần sau ta làm sao có thể đi Hoa
Nguyệt Xuân Phong lâu ăn uống không phải trả tiền đây? Đừng mà, cô nương nơi đó
rất đẹp...”
Vì sao ta lại cười ra, thật sự là rất tổn hại hình tượng...
“Như vậy là được rồi.” Hắn cũng cười, lập tức, hắn vẻ mặt ai
oán nhìn ngoài cửa, “... Tiểu Ức, phiền ngươi, chân khí của ta hình như rối
loạn...”
“Là ai nói ta ngay cả vận khí cũng không biết, khinh thường
ta chữa thương cho hắn?” Thời điểm này, cũng chỉ có Khách Ức mới có thể nói như
vậy.
“Ta sai rồi còn không được sao?” Khách Hành biểu tình thật sự
là muốn bao nhiêu bất đắc dĩ có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
“Ha ha, như vậy a... cân nhắc một chút...” Khách Ức lập tức
được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Chàng không sao chứ?” Tần Tố lập tức đi lên, vươn tay đỡ
Khách Hành.
Khách Hành nhìn nàng, trong ánh mắt có loại cảm xúc nói không
nên lời. “Ừm... Cám ơn.”
Tần Tố đột nhiên đỏ mặt, “... Ách, chàng...”
Như vậy thì tốt rồi... Ta quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt Khách
Tùy, vẻ mặt của hắn ngưng trọng, trên mặt không chút ý cười... Tim của ta không
khỏi bị thít chặt.
Chuyện kế tiếp, ta không