
ỏi quá, người bên cạnh ta, rốt cuộc suy
nghĩ cái gì thế?
...
“Khách Tùy...” Ta cẩn thận gõ cửa.
“... Thật xin lỗi, ta hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào...”
Giọng nói dịu dàng như vậy, lại làm cho ta không tự giác
thương tâm. Bất luận kẻ nào sao? Ta thu lại tay gõ cửa, xoay người xuống lầu.
Hả? Đã qua giờ Mùi, trong tiệm sao lại ầm ĩ như vậy?
Thạch Chước? Thật lâu chưa tới đây nha... Lần này lại làm gì?
“Thạch bộ khoái...” Khách Hành cười mở miệng, “Nói như thế
nào đây cũng là việc nhà của tại hạ.”
Nhìn thấy được, Tần Tố sắc mặt lạnh lẽo, nếu không phải Khách
Hành gắt gao nắm tay Tần Tố, nàng phỏng chừng đã muốn làm ra chuyện giúp Ôn Văn
gia tăng khách rồi.
Thạch Chước sắc mặt cũng lạnh như băng, “Thân là thiếu chủ
Nam Cung thế gia, trêu đùa nữ tử, là một việc thú vị như vậy sao?”
Khách Hành thở dài, “Ta không trêu ghẹo nàng...”
“Nếu ngươi thật lòng, vậy cô nương này coi là cái gì?” Thạch
Chước lườm Tần Tố một cái, lạnh lùng nói.
Thật sự là không sợ chết! Tần Tố ngươi cũng dám chọc!
“Thạch công tử, hôm nay sao lại rảnh đến đây?” Ta lập tức đi
xuống, tạo khoảng cách giữa mấy người.
“Đinh nhi... nàng tới đúng lúc...” Khách Hành giọng nói đầy
vẻ bất đắc dĩ, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm nói với ta, “Hắn hiểu lầm ta đối
với cô bội tình bạc nghĩa, cô giải thích rõ ràng với hắn đi, bằng không không
phải hắn chết thì là ta mất mạng...”
Tỷ lệ hắn chết khá lớn...
“Thạch công tử, đến, bên này mời.” Ta lập tức kéo Thạch Chước
đến một bên.
“Cô làm gì vậy?” Hắn có chút tức giận.
“Huynh làm gì? Chạy đến điếm của ta cãi nhau?” Ta xoay người,
cả giận nói.
“Ta...” Hắn nhíu mày, “Ta chỉ là... Hắn thật sự là rất không
coi được.”
Xuất đầu giùm ta sao? Nhưng mà... Dưới tình huống này, bảo ta
như thế nào nói với hắn mọi chuyện đều là giả, chỉ là diễn trò đây?
“Huynh không cần lo lắng chuyện của ta như vậy...” Có nhiều
thứ, nhất định chấp nhận không nổi.
Hắn nhìn ta, “... Là ta xen vào việc của người khác...” trong
giọng nói của hắn lộ vẻ bi thương.
“Ta không phải có ý này.”
“Giang Đinh, cho dù cô không phải của ta...” Hắn dừng một
chút, cũng không nói tiếp, “Lấy quan hệ của hai nhà Giang Thạch chúng ta... Ta,
ít nhất cũng phải quan tâm xem cô có hạnh phúc hay không chứ?”
Không ai quan tâm hạnh phúc của ta... Cho tới bây giờ đều
không có. Mọi người đều chỉ nói suông... Cha nói sẽ vĩnh viễn che chở ta, nhưng
mà, người là một hộ quốc chết trận sa trường; Nương nói sẽ nhìn ta trưởng
thành, nhưng mà, người lại sớm bệnh chết; Gia gia nói sẽ chiếu cố ta, nhưng mà,
ông dạo chơi thiên hạ nhiều năm như vậy, có từng đem ta để ở trong lòng sao?...
Ta mặc kệ cái gì quốc gia đại sự, mặc kệ cái gì thiên mệnh, ta chỉ hy vọng ai
đó có thể ở bên người ta, đừng để cho ta một mình cô đơn. Hạnh phúc nhỏ nhoi
như thế, là yêu cầu xa vời sao? Ha ha, hạnh phúc của ta ngay cả thân nhân ta
cũng chưa từng để ý, một người ngoài như ngươi, đến tột cùng tự cho là đúng cái
gì chứ?
“... Ta tốt lắm... Thật sự...” Nếu ta có thể rống ra, nói cho
cha nương, nói cho gia gia, bọn họ có phải sẽ không bỏ đi hay không?
Thạch Chước nhìn ta, có chút cô đơn. “... Kỳ thật, ta hôm nay
là tới chào từ biệt...” Hắn không tiếp tục nói chuyện vừa rồi, thay đổi đề tài.
“Chào từ biệt?” Phải đi sao? Đúng vậy, chung quy là muốn đi...
“Cha ta bảo ta thượng kinh.” Hắn thở dài, “Ngày mai đi...”
“Nha, bảo trọng.” Ngoại trừ điều này, ta còn có thể nói cái
gì đây?
Hắn lại nhíu mày, “Nghe đây, Giang Đinh!” Hắn lớn tiếng, làm
cho mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, “Ta sẽ trở về, cái loại người bạc
tình hẹp hòi toan tính này không đáng phó thác chung thân, biết không?”
Đương trường chợt nghe tiếng cười của Khách Hành cùng Khách
Ức, cười trộm...
“Huynh có ý gì?”
“Không thể gả cho cái tên thay đổi thất thường này!” Hắn hơi
đỏ mặt, nói, “Cha ta sẽ đến cầu hôn...”
Gì? Cái gì cùng cái gì hả?
“Cứ như vậy, ta đi đây.” Hắn lập tức đi ra ngoài.
Ta còn chưa cự tuyệt ngươi nha! Đừng đi! Này...
“Thật sự là nam nhân đáng ghét!” Tần Tố đi đến cửa tiệm, căm
giận nói, “Sớm biết vậy nên giết hắn!”
Hả? Sao mà cừu hận sâu tới như vậy?
“Được rồi, đừng che ở cửa, còn buôn bán hay không a?” Khách
Hành đi qua, kéo nàng trở về.
“Hắn vừa rồi túm cổ áo chàng, trước mặt của ta nha!” Tần Tố
mày liễu dựng thẳng, cả giận.
“Ta sẽ không dễ dàng khí huyết đi ngược chiều như vậy.” Khách
Hành an ủi, quả nhiên không giống với người thường.
“Tốt nhất sẽ không,” Khách Ức khiêu mi, “Ta không muốn giúp
huynh chữa thương...”
“Gì hả? Ai cần?” Khách Hành cười nói, “Ngay cả vận khí cũng
không biết, khi nào thì chết ở trong tay ngươi cũng không biết.”
“Huynh...”
“Tiểu Đinh tỷ tỷ,” Tần Tố không để ý tới hai người kia, “Tỷ
phát ngốc cái gì?”
A? Phát ngốc? Không phải a, chỉ là không biểu hiện ra mà thôi...
“Tỷ tỷ, tỷ không phải thích Thạch Chước chứ?” Khách Ức cũng
bắt đầu.
“Không có.”
Khách Ức lại có chút sửng sốt. Trả lời trấn định mà lại chắc
chắn như vậy rất kỳ quái sao? Nhưng mà, thích chính là thích, không thích chính
là không thí