pacman, rainbows, and roller s
Tương Tư

Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324434

Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.


“Anh ta?” Thím Phúc sửng sốt, lúc này mới hiểu được là nói tới Đường

Trọng Kiêu, nhất thời đuôi lông mày khóe mắt đều chứa ý cười, “Tôi nhìn

cậu ấy lớn lên, mỗi chuyện của tiên sinh đều nắm rõ.”

Thím Phúc cho rằng Hứa Niệm là muốn nghe đến sở thích của Đường Trọng Kiêu, không chút bủn xỉn bắt đầu chỉ bảo: “Mặc dù tính tình của tiên

sinh không tốt, nhưng cô chỉ cần thuận theo ngài ấy là tốt rồi. Cũng là

từ nhỏ đã quen với sức khỏe không tốt, khó tránh khỏi có chút bệnh vặt.”

Hứa Niệm âm thầm phiết miệng, đứa trẻ trong gia đình kẻ có tiền phần

lớn đều có chút bệnh, nhưng mà Lục Sơn chính là ngoại lệ. Cơ thể Đường

Trọng Kiêu không tốt cô cũng nhìn ra, trên mặt luôn có vài phần bệnh

trạng, ở trên du thuyền cũng thấy anh uống thuốc.

Cô rất thản nhiên giúp thím Phúc kéo drap giường ra, lúc này mới nói: “Vậy trước đây thím Phúc cũng ở nước ngoài cùng anh ta, trở về đây có

quen không?”

“Không quen…” Thím Phúc kiễng chân trải mặt trên có nhiều nếp nhăn ra sửa lại, lại thần bí như vậy trộm liếc mắtt nhìn cô một cái, “Nhưng vì

tiên sinh, đáng giá.”

Tâm tư của Hứa Niệm căn bản không đặt trên phương diện này, cho nên

cũng không muốn hướng sâu hơn, chỉ từ lời này mà tiếp tục: “Lại nói

tiếp, trước đây cháu cũng đã ở đó vài năm.”

Cô cho rằng thím Phúc không biết. Nguyên nhân… không nghĩ tới thím

Phúc lại vội vàng gật đầu: “Tôi biết, trước đây Hứa tiểu thư còn từng

cứu tiên sinh, là đại ân nhân của tiên sinh.”

Hứa Niệm kinh ngạc nhìn bà, chắc chắn việc này không có khả năng Đường Trọng Kiêu nói với bà.

Thím Phúc đại khái cũng ý thức được bản thân không nên nói, lập tức

ngậm miệng, nâng tay che ánh nắng, lại dùng tay kéo cô: “Ấy, bên ngoài

rất nắng, Hứa tiểu thư cẩn thận bị cảm nắng, mau vào phòng đi.”

“Thím Phúc…” Hứa Niệm ngăn bà lại, liếc mắt một cái chỉ thấy thái độ

né tránh của bà, trong lòng lập tức liền cân nhắc, “Điều không nên hỏi

cháu sẽ không hỏi, cháu chỉ muốn biết, rốt cuộc năm đó tại sao Lục Sơn

đắc tội Đường Trọng Kiêu.”

Quả nhiên nhắc tới Lục Sơn, trong tay thím Phúc vốn đang cầm gì đó liền “bịch” một tiếng rơi xuống đất, biểu cảm kinh hoảng.

Hứa Niệm cũng không muốn làm bà khó xử, hạ giọng nói: “Cháu chỉ muốn

biết chân tướng năm đó, thím không nói, cháu cũng sẽ tiếp tục điều tra.”

Thím Phúc muốn nói lại thôi nhìn cô, cuối cùng thở dài: “Hứa tiểu

thư, lòng hiếu kỳ quá lớn không phải chuyện tốt, huống chi tôi chỉ là

một tôi tớ sao biết được cái gì, Đường gia có phép tắc của Đường gia.”

Bà nói xong lại nhìn thật sâu vào mắt Hứa Niệm, giống như đồng tình,

lúc này mới chậm rãi buông tay cô: “Tiên sinh đang nhìn đấy, tôi phải đi chuẩn bị bữa tối.”

Hứa Niệm nhìn bà rời đi, ngẩng đầu chỉ thấy Đường Trọng Kiêu đứng ở

ban công trên lầu, anh chống khủy tay lên lan can tùy ý đùa nghịch một

chậu hoa, nhưng ánh mắt lại không e dè dừng trên người cô, ánh mắt như

vậy tự nhiên mang theo vài phần uy hiếp.

Cô trực tiếp quay lưng lại rời đi.

***

Sau khi Hứa Niệm trở về phòng ngồi đối diện với máy tính, tâm tư lại

vô cùng trấn tĩnh. Chuyện này phát triển có chút ngoài dự đoán của cô,

chuyện Lục Sơn ngay cả thím Phúc cũng nắm rõ, mặc dù thím Phúc ở Đường

gia đã lâu, mà nếu đúng là Lục Sơn và Đường Trọng Kiêu có mâu thuẫn

trong công việc, thì không có khả năng ngay cả tôi tớ trong nhà cũng

biết.

Cô chống cằm suy nghĩ một lúc lâu, lại nghĩ mãi không xong, nhìn dáng vẻ giữ kín như bưng kia của thím Phúc, thì Lục Sơn quả thực giống như

một bí mật của Đường gia, hiển nhiên là thù riêng.

Nhưng thù riêng… Cô không nhớ rõ Lục gia và Đường gia có mối hận thời xa xưa.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, người đàn ông mặc áo sơmi màu đen

chậm rãi thong thả bước vào, Hứa Niệm nhìn anh một cái liền ngồi nghiêm

chỉnh, giả bộ đang bận.

Đường Trọng Kiêu ngồi xuống sofa bên cạnh, dựa vào tay vịn, bắt đầu tùy ý cầm tạp chí lật xem.

Người nọ gần như đến mà không để ý tới cô, Hứa Niệm thỉnh thoảng lại

nhìn về phía anh, thấy anh từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ lười biếng.

Anh không nói chuyện cô cũng sẽ không chủ động tiếp lời, hai người liền

trầm mặc như vậy ở trong một phòng.

Thời gian qua lâu, ngược lại là Hứa Niệm chịu không được : “Anh đang làm gì thế?”

Đường Trọng Kiêu lúc này mới giương mắt nhìn cô, giơ tạp chí trong tay lên, vẻ mặt xem thường hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

Hứa Niệm cười cười, có thâm ý khác gật gật đầu: “Hơn nửa giờ, một tờ cũng chưa lật qua, đọc báo cũng thật là tỉ mỉ.”

Đường Trọng Kiêu cũng không giả bộ nổi nữa, bỏ tạp chí sang một bên,

trực tiếp đi tới chỗ cô. Hứa Niệm theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng,

ngón tay nắm chuột cũng khép lại một chút, cho đến khi hơi thở của anh

bao vây lấy cô.

Anh vòng lấy cô từ phía sau, đôi môi nhạt màu nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: “Được rồi, thật ra là tôi đang nhìn lén em.”

“…” Hứa Niệm không còn từ nào để nói.

Ngón tay anh nhẹ nhàng phủ trên cô, lông mi dày tinh tế sượt qua gò

má cô, cằm gối lên hõm vai của cô cùng cô xem máy tính: “Em đang làm gì

mà đờ mặt ra nhìn màn hình desktop cả nửa giờ, hả?”

Hứa Niệm không nói lời nào, Đư