
Thành phố này vừa đến mùa hè liền mang
đến cảm giác buồn bực khó chịu, giống như có một tấm lưới lớn bao vây
tất cả. Hứa Niệm đi ra từ quán bar, mùi rượu trên người theo gió lạnh
tản ra. Cho dù đã đêm muộn, bầu không khí vẫn dính dớp như cũ khiến cho
người ta không thoải mái.
Cô ôm bụng đi lên phía trước vài bước, cuối cùng dừng lại, đứng dưới cây ngô đồng ven đường.
Vừa rồi ở ghế lô cô bị trút không ít
rượu, suýt nữa mất mặt mà nôn ra, mà đêm nay là cuộc hẹn của các đạo
diễn lớn nổi danh trong giới, bất kể như thế nào cũng không thể làm họ
mất hứng.
Cô lấy lọ thuốc dạ dày mang theo bên
người ra, lúc này mới phát hiện di động đang liên tục rung lên, không
biết đã kêu bao lâu. Cô cầm lên xem, là một dãy số xa lạ, tưởng là đối
tác gọi đến nên lúc tiếp máy giọng cô liền mềm mại rõ ràng: “Alo.”
Cách sóng điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên kia có chút xa lạ, cô cúi đầu trầm ngâm, bên kia vang lên giọng nói xa cách và khách sáo: “Hứa tổng?”
“Phải.” Hứa Niệm cũng lịch sự đáp lại, dựa vào cây cột chịu đựng cơn đau dạ dày.
Đối phương nhận được câu trả lời, bỗng nhiên nhẹ giọng khẽ cười: “Lục Từ ở chỗ của tôi, cô có tiện ghé qua đây không?”
Người bên kia nói đúng lúc truyền đến
giọng nói mềm nhũn yếu ớt của Lục Từ, như say rượu, không rõ đang lẩm
bẩm cái gì. Người đàn ông im lặng một lúc, rồi quay sang an ủi cô ấy,
vài giây sau mới hạ giọng nói với Hứa Niệm: “Cô ấy ồn ào cả tối, thực sự rất phiền phức.”
Sau một chút choáng váng Hứa Niệm lập tức hiểu ra, nha đầu Lục Từ kia không khiến người khác bớt lo, hôm qua đến
văn phòng tìm cô xin phép về nhà nghĩ dưỡng, mấy đêm gần đây cô ấy phải
đi quay phim truyền hình nên Hứa Niệm mềm lòng đồng ý.
Không nghĩ tới cô ấy lại có thể lừa cô!
Nghĩ tới cô em chồng, cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Rốt cuộc bên kia điện thoại là ai cô cũng không rõ, nhưng ý nghĩa rõ ràng, chắc chắn Lục Từ được bao nuôi, loại
việc này xảy ra cũng không phải một hai lần, nha đầu kia hết lần này đến lần khác không biết nghe lời. Cô khẽ vuốt mi tâm, cuối cùng trầm giọng
hỏi: “Địa chỉ.”
Tối nay Hứa Niệm cũng đi xã giao, uống
nhiều rượu nên đương nhiên không dám lái xe. Có nhiều taxi ở cửa quán
bar, một chiếc đi qua, cái khác lập tức đậu trước mặt cô.
Hứa Niệm lên xe nói địa chỉ, quả nhiên lái xe liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu như có gì không đúng.
Hứa Niệm quay lại mỉm cười: “Anh nghĩ rằng tôi giống một tiểu tam à?”
Suy nghĩ bị vạch trần, lái xe lập tức ngượng ngùng mím môi: “Tiểu thư cũng thật biết nói đùa.”
Thực ra cũng chẳng trách anh ta suy đoán, Lộ Uyển là chung cư tốt nhất Thanh Châu, có thể ở lại chỗ đó không phải là quan to hiển quý thì cũng là những nhân vật tai to mặt lớn có máu
mặt. Giờ phút này cách ăn mặc của cô thật đúng là dễ khiến người ta hiểu sai…
Có lẽ là do rượu cồn làm hại, Hứa Niệm
chỉ cảm thấy đầu mình bứt rứt đau từng cơn, nghĩ đến nơi tấc đất tấc
vàng đó, không biết lần này Lục Từ lại quấn lấy vị nào? Nghe giọng nói
hình như cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Khó trách gần đây nha đầu Na Na lén lút úp mở lời này với cô, ngay cả người đại diện cũng dám hùa vào cùng lừa gạt.
Đúng lúc trong xe truyền đến ca khúc mới
nhất mà Lục Từ đang quảng bá, giọng hát của tiểu nha đầu rất tốt, đào
tạo thêm một chút tương lai nhất định đầy hứa hẹn, Hứa Niệm có ý định
đào tạo cô, tiếc rằng cô nàng không có ý muốn ấy, một lòng thầm nghĩ
tiến vào nhà giàu có.
Đáng tiếc, lúc nào cũng không biết nhìn người.
Nghĩ tới điều này cô càng thấy khó chịu hơn, mở cửa sổ cho thoáng khí, tiện thể nhanh nhanh gọi điện thoại cho trợ lí.
Trợ lí còn đang ở quán bar, nghe cô nhắc tới Lục Từ liền không nhịn được cau mày: “Hứa tổng, tôi đi đón là được rồi…”
“Cô giúp tôi giải thích.”
Hứa Niệm lại dặn dò vài câu liền vội vàng cúp máy, trợ lí không thể không nghi ngờ, Lục Từ này ngay cả ngôi sao
nhỏ cũng không được tính, thế mà lúc nào xảy ra chuyện cũng có bà chủ
đứng ra giải quyết…
Hứa Niệm cất điện thoại di động đi, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi.
Cảnh đêm của đô thị quyến rũ mà huyền bí, cô không có lòng dạ nào mà thưởng thức, nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát,
đến khi xe dừng lại trước cổng lộ uyển vừa hay cô mở mắt ra.
***
Nơi này đèn đuốc sáng trưng, xung quanh
yên tĩnh vắng vẻ, hàng cây xanh được cắt tỉa đều đặn hai bên lối đi, khu vườn to như vậy dường như được tách rời khỏi sự ồn ào náo nhiệt và oi
bức của thành thị, ngay cả không khí cũng trong lành hơn những nơi khác
rất nhiều.
Cô chỉnh lại làn váy hơi lộn xộn của mình, tiếp tục đi tới cửa ra vào.
Theo thường lệ hỏi thăm ở cổng, nghe xong để lại địa chỉ là được vào.
Tòa nhà kia không dễ tìm, trang viên quá
lớn, cuối cũng vẫn là cô hỏi người bảo vệ mới tìm được cổng biệt thự. Mở cửa là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn có vẻ an phận trung
thành, nhưng ánh mắt có chút sắc sảo, đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới gật đầu: “Đường tiên sinh ở trên lầu.”
Cho đến bây giờ Hứa Niệm cũng không biết
rốt cuộc đối phương là ai, ở Thanh Châu cô cũng xem như là thuận buồm
xuôi gió,