
n ông em biết giống như cùng một loại không
đáng tin cậy.”
Hứa Niệm há miệng thở dốc, biết cũng nói
thêm nữa cũng phí công, vì thế chuyển đề tài: “Bộ phim vừa rồi của em
kết quả rất tuyệt, hôm nay chị hẹn đạo diễn Trương, công ty đang chuẩn
bị một kịch bản mới, vai diễn này đặc biệt hợp với em. Hơn nữa sau giai
đoạn tuyên truyền, em nhất định có thể…”
“Chị và Đường Trọng Kiêu là quan hệ gì?” Lục Từ căn bản là không nghe, không khách khí ngắt lời cô.
Hứa Niệm rốt cuộc trầm mặc, chống lại ánh mắt chằm chằm của cô, bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào.
“Một mực nhấn mạnh người Lục gia làm gì?” Lục Từ thấy cô không nói, châm chọc hừ một tiếng: “Anh ta là người yêu
cũ của chị, sợ anh ta trả thù nên mới tiếp cận tôi? Hóa ra chị cũng như
thế, tôi còn thực sự nghĩ rằng trong lòng chị chỉ có một mình anh trai
tôi.”
Hứa Niệm mặt biến sắc, ngón tay buông
xuống bên người gắng sức cuộn lại, cuối cùng lại chậm rãi mở ra: “Chị và anh ta không có quan hệ, đừng đoán mò.”
Ánh mắt Lục Từ lạnh nhạt nhìn cô, thật
lâu sau mới phì một tiếng cười rộ lên: “Xem chị bị dọa kìa, từ nhỏ đã
biết chị, em còn không biết trong lòng chị có ai sao.”
Hứa Niệm một chút cũng không thoải mái.
Lục Từ đi tới khoác cánh tay cô: “Chị
dâu, chuyện của em chị đừng quản, chị cũng biết từ nhỏ em đã quen sống
an nhàn sung sướng, em chính là một người như vậy, để em khổ sở chụp ảnh đóng phim nuôi gia đình, thà rằng sớm một chút tìm một kẻ có tiền rồi
gả đi còn hơn.”
Hứa Niệm còn muốn nói thêm, Lục Từ ngăn cô lại:” Haiz, hai chúng ta bất đồng.”
Nhìn sự từng trải không hợp với tuổi trên khuôn mặt cô, Hứa Niệm đành phải nuốt những lời còn lại vào bụng. Nếu
có thể, ai lại mong muốn bị ép phải kiên cường?
Những khi vất vả cô cũng muốn có bờ vai
để cô có thể dựa vào, tiếc là, trên thế giới này đã không còn bờ vai ấy, cô chỉ có thể kiên cường tự mình chống đỡ.
Nhìn bộ dạng chồng chất tâm sự của cô,
Lục Từ tưởng là do mình nhắc tới anh trai, thè lưỡi có chút chột dạ:
“Chị lại nhớ anh trai em à?”
Trong lòng Hứa Niệm khó chịu một hồi, khi ngẩng đầu lên nhìn cô đôi mắt đều đỏ, nhưng vẫn cười lắc đầu: “Không đâu.”
Lục Từ thở dài, ấp úng nói: “Thực ra cũng nhiều năm rồi, chị vẫn luôn chú ý săn sóc đến gia đình em, chị lại
không nợ gia đình em.. Nếu gặp được người thích hợp, chị hãy cho mình
một cơ hội.”
Trước đây chưa từng nghe cô ấy nới tới
những lời này, Hứa Niệm có chút bất ngờ, một lát sau khẽ ôm bả vai Lục
Từ: “Nói bậy bạ gì đó, so ra thì ai cũng thua kém Lục Sơn.”
Lục Từ đồng tình nhìn cô một cái, cuối
cùng cũng không nói gì thêm. Có khi trong lòng cô rất khâm phục Hứa
Niệm, một cô gái mới hơn hai mươi liền ở vậy, hơn nữa nhiều năm như vậy
tất cả đều dựa vào cô chống đỡ một gia đình, chỉ là, không phải ai cũng
có thể làm một nữ cường nhân[1'>.
[1'> Người phụ nữ mạnh mẽ.
Hai người chậm rãi đi ra cửa tiểu khu, ai cũng không chú ý tới bóng dáng cao lớn trên cửa sổ tầng hai. Đường
Trọng Kiêu đang ngắm nhìn họ, một tay lần tràng hạt, tay kia thì chậm
rãi buông rèm, quản gia ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiên sinh.”
Đường Trọng Kiêu hiểu ý của ông, khoát
tay, quay người lại nhận lấy viên thuốc mà ông đưa. Quản gia nhìn anh
uống xong mới yên lòng, lại nhịn không được hỏi: “Liền như vậy đã để cho Hứa tiểu thư đi rồi?”
Đường Trọng Kiêu nhìn ông một cái, đáy
mắt hơi trầm xuống nhìn không rõ được tâm trạng, nhưng giọng điệu lại
cực kì tự tin: “Không sao, chúng tôi sẽ rất nhanh gặp lại thôi.”
***
Lúc về đến nhà, bà Nguyễn đã ngủ rồi, mấy năm nay cơ thể bà càng ngày càng kém, có đôi khi lăn qua lăn lại mà
cũng không ngủ được, chỉ có mẹ Lưu còn đang thu dọn đồ đạc trong phòng
khách, thấy các cô trở về vội vàng chào đón: “Về rồi à, có muốn ăn khuya không?”
Hứa Niệm không muốn ăn, nhưng trái lại Lục Từ vừa nghe thế hai mắt đã sáng lên: “Có món gì ngon không ạ?”
Mẹ Lưu nhịn không được cười cô: “Sao vẫn
cứ như thế, vừa nghe đến ăn là hăng hái ngay, cháu là ngôi sao thì phải
chú ý đến vóc dáng!” Bà nói xong nửa muốn nói thêm, nhìn sang Hứa Niệm.
Hứa Niệm hiểu ý, động tác vốn định lên lầu liền ngừng lại: “Sao thế ạ?”
Mẹ Lưu hạ giọng nói: “Thuốc của phu nhân đã dùng hết rồi.”
Hứa Niệm khẽ gật đầu: “Cháu sẽ sắp xếp trợ lí đi mua.”
“Lục Chu cũng đã mấy ngày không trở về, điện thoại cũng không gọi được.”
Hứa Niệm nghe từng việc, Lục Từ đã chạy
vào bếp tìm đồ ăn từ lâu, lục lọi một lúc nhô đầu ra: “Tám phần là lại
đi tán gái, chị dâu, chị đừng quản anh ấy.”
Mẹ Lưu trừng mắt nhìn cô một cái: “Mặc dù Lục Chu càn quấy, nhưng từ trước đến nay đều biết điều, vài ngày không
trở về như vậy. Tình huống này phu nhân chưa từng thấy xảy ra. Cháu cũng không biết lo lắng cho anh hai cháu.”
Lục Từ xoay mình khinh khỉnh: “Anh ấy cũng đã 26, cũng không phải là một đứa trẻ.”
Mẹ Lưu lại quở trách vài câu, lúc này mới ngoảnh lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Hứa Niệm, cảm thấy đau lòng,
kéo tay cô nói: “Tất cả mọi việc trong nhà đều dựa vào cháu, bác cũng
không giúp được, chỉ có thể đi theo làm phiền thêm.”
“Không có việc gì, bác