
ng rằng anh ta sẽ nói gì đó, thế nhưng anh ta chỉ đưa
tay nâng Lục Từ dậy.
Hứa Niệm vội vàng đỡ lấy, chán ghét trừng mắt nhìn anh: “Đừng chạm vào cô ấy!”
Giống như anh là một thứ vi khuẩn lây bệnh.
Lúc này Đường Trọng Kiêu mới thu tay lại, trên mặt một mực trầm tĩnh: “Để tôi bảo lái xe đưa hai người về.”
Mi tâm Hứa Niệm căng thẳng, có chút không rõ rốt cuộc người này muốn làm gì, dứt khoát nói thẳng: “Tôi không biết anh có tính toán gì, nhưng là người của Lục gia. Anh, không, được,
đụng, tới.”
Đường Trọng Kiêu vẫn như trước lành lạnh
nhìn cô nh, không nói không rằng. Đáy mắt anh thâm trầm, người khác vĩnh viễn không thể dễ dàng phỏng đoán.
Hứa Niệm cắn chặt răng, mỗi một chữ nói
ra đặc biệt rõ ràng: “Tôi đã không còn là Hứa Niệm năm đó, mà đây cũng
không phải Italia, nếu anh không tin, cứ việc thử xem.”
Lúc này Đường Trọng Kiêu mới mở miệng: “Hứa tiểu thư, tôi nghĩ em hiểu lầm.”
Người đàn ông mặc áo trắng quần đen, bộ
dạng giống như năm đó, rõ ràng đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng trên
người anh ta không lưu lại chút dấu vết của thời gian, thậm chí so với
trước kia anh ta còn nhã nhặn hơn, trên cổ tay còn đeo lần tràng hạt,
mặt mày thanh thản.
“Là Lục Từ chủ động tiếp cận tôi, tôi không biết cô ấy cũng biết em.”
Khi anh nói chuyện đều chăm chú nhìn cô
như vậy, thấy cô không có phản ứng gì, thì hơi lộ ra chút ý cười: “Nếu
biết, tôi nhất định tránh từ trước, tôi cũng không muốn chạm mặt với Hứa tiểu thư đâu.”
Với bộ dạng thuần khiết vô hại kia, nếu
là người khác căn bản sẽ rất tin lí do thoái thác này của anh ta, nhưng
Hứa Niệm đã từng chứng kiến bộ mặt thật của anh ta, người này lòng dạ ra sao, không ai có thể rõ hơn cô.
“Vậy vừa rồi là Đường tiên sinh gọi điện cho tôi?”
Giọng điệu châm biếm của cô rất rõ ràng,
nhưng Đường Trọng Kiêu dường như không một chút để ý, còn quan tâm cầm
túi của Lục Từ đưa tới: “Tôi tưởng là cùng tên mà thôi.”
Đây là ám chỉ tên của cô rất bình thường?
Hứa Niệm hít mạnh một hơi, đoạt lấy túi trong tay anh ta.
Ngón tay thon dài của Đường Trọng Kiêu
trơ trọi giữa không trung, anh khẽ cười, tao nhã đút tay vào túi, sau đó còn nói: “Nơi này bắt xe không dễ, để tôi tiễn em.”
Lời này chỉ đổi lấy sự khinh thường của cô, nếu có thể, đời này cô
không muốn gặp lại tên hung thủ giết người này, Hứa Niệm bình tĩnh trả
lời: “Ở gần anh thêm một giây tôi đều thấy ghê tởm.”
Cô rốt cuộc cũng thành công làm cho đáy
mắt người đàn ông đối diện nổi lên một tia gợn sóng, đôi chân mày anh
tuấn của Đường Trọng Kiêu bắt đầu chau lại thật sâu, kinh ngạc trước sự
thay đổi mấy năm nay của cô.
Nhưng anh ta không biết, sự sắc bén và
quả quyết lúc này còn không phải đều do anh ban tặng. Nhớ tới năm đó
thảm hại trước mặt anh ta, một phút đồng hồ cô cũng không muốn đợi, đơn
giản cảnh cáo anh một câu: “Nếu anh lại tiếp cận Lục gia, đừng trách tôi không khách khí, tôi không phải chỉ nói không thôi đâu.”
Hứa Niệm ở trước mặt anh thân hình nhỏ nhắn, nhưng khí thế thì một chút cũng không thua kém người nào.
Đường Trọng Kiêu cong cong khóe môi, im lặng nghiêng người tránh ra.
Đây là để các cô đi?
Hứa Niệm lại đề phòng nhìn anh một cái,
thấy không có gì khác thường, lúc này mới nhanh chóng kéo người trên
giường dậy, Lục Từ thất tha thất thểu ôm lấy thắt lưng cô, mờ mịt nhìn
Hứa Niệm: “Hai người biết nhau?”
Hứa Niệm mím môi không nói gì, nếu Lục Từ biết rốt cuộc người trước mắt là ai, sợ là sẽ hối hận đêm nay đã làm
trò cười cho thiên hạ.
Phía sau đột nhiên lại truyền đến tiếng
nói thờ ơ của người nọ: “Hứa tổng nên quản lí nhân viên của mình, đừng
để cho cô ta tùy tiện quấy rầy người khác mới phải, tôi không báo cảnh
sát, cô nên cảm ơn tôi.”
Bị trả đũa, Hứa Niệm lại không thể nào
phản bác, cô đành phải mang theo Lục Từ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Các cô đi qua bên người Đường Trọng Kiêu, rõ ràng người đàn ông đó không làm gì, nhưng cảm giác tồn tại của anh ta quá mạnh mẽ, lông tơ toàn
thân Hứa Niệm đều dựng thẳng lên.
Có lẽ trong lòng cô, ngoại trừ căm hận Đường Trọng Kiêu ra, còn có bản năng sợ hãi…
***
Cũng may việc gì cũng không phát sinh,
suôn sẻ ra khỏi tòa nhà. Hứa Niệm bước đi rất gấp, Lục Từ bị cô kéo
thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, quýnh lên liền ra sức bỏ tay cô ra:
“Chị dâu, chị chạy đi đâu vậy!”
Cơn gió đêm thổi qua trước mặt, khiến cho Lục Từ tỉnh táo hơn. Hứa Niệm nhẫn nại quay đầu lại, giận cười ngược
trở lại: “Em chừng nào mới có thể hiểu chuyện một chút đây?”
Lục Từ xoa cổ tay bị cô niết hồng, không hề gì bĩu môi: “Dù sao trong mắt chị em cũng cứ như vậy, làm cái gì cũng đều sai.”
Hứa Niệm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô trong bóng đêm, Lục Từ năm nay cũng mới 21 tuổi, tuổi này vốn
nên vô ưu vô lo ở đại học mới đúng…
Một bụng lửa giận trong cô dần dần dập
tắt, cô bước đến, giọng nói cũng không lạnh lùng như trước: “Tiểu Từ,
người đàn ông này rất nguy hiểm, cách anh ta xa một chút.”
Lục Từ nghi ngờ ngẩng đầu, con người
trong suốt không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, cuối cùng nhún vai: “Trước
đây chị cũng nói như vậy, đà