Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324644

Bình chọn: 8.00/10/464 lượt.

u ban thưởng, những viên ngọc lấp lánh phản chiếu ánh

sáng đến nỗi chói loá không thể mở mắt ra được. Phía sau là những thứ

hồi môn do Hoàng hậu, quý phi, đại thần tông thất ban thưởng gồm các

bình lọ long lanh, gương trang điểm kiểu tây, tủ trang điểm bằng gỗ

giáng hương. Tất cả đều tinh xảo đến nỗi ai cũng nghi ngờ bọn họ lấy

lòng tướng quân là người có quyền thế nhất, nên lấy những món đồ tốt

nhất của con gái mình đem đi tặng. Lại tiếp đến những món đồ thực dụng

mà phủ Trấn Quốc Công tự giành được, bao gồm những đồ vật may mắn thường thấy như vật dụng mong tân lang tân nương bách niên giai lão, đông con

nhiều cháu. Nguyên liệu chế tác tuy rất cầu kỳ, nhưng hình thức lại vô

cùng đơn giản, không có một chút gì mang phong vị khuê các.

Một trăm hai mươi món hồi môn, từ đầu đến cuối cũng phải dài tới hàng dặm, đầu này vào, đầu kia vẫn còn chưa ra.

Hạ Ngọc Cẩn mặc một bộ áo màu đỏ hoa lệ, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp đã

trắng bệch như tờ giấy từ lâu, đứng ỉu xìu ở bên ngoài cửa An Vương phủ

đón khách, đôi mắt hết liếc sang bên này lại nhìn sang bên kia, hình như đang quan sát để tìm đường trốn. Cả người xem ra không giống với người

sắp lấy vợ, mà ngược lại giống với người chuẩn bị ra pháp trường hơn.

Anh trai Hạ Ngọc Cẩn là Hạ Ngọc Khuyết phải vui vẻ ra chào đón các vị

quan khách, thấy nét mặt của em trai mình trông rất ủ dột, lấy tình anh

em hữu hảo ra nói mấy câu an ủi: “Chú cũng đừng quá lo lắng. Chú tốt xấu gì cũng là người họ Hạ, là cháu ruột của đương kim Hoàng thượng. Cho dù tính tình tướng quân có chuyên quyền đến thế nào, cũng phải nể vài phần thể diện, không đến nỗi quá đáng lắm đâu. Chú bây giờ đã được phong là

Quận Vương, lại lấy được vợ, từ nay cũng phải tu thân dưỡng tính, sau

này đừng làm càn nữa”.

“Chị dâu thấu tình đạt lý, dịu dàng hiền

hậu, anh đứng đó nói mà mồm không đau”. Hạ Ngọc Cẩn không chịu quay đầu

đi, lạnh lùng phản bác, nhưng thần sắc có phần ôn hoà hơn một chút: “Còn về Diệp Chiêu, ngoan ngoãn mà đi làm tướng quân đi, em tuyệt đối không

thừa nhận cái đồ như thế là con gái đâu!”.

“Cái đồ gì?”. Hạ Ngọc

Khuyết cau mày quở trách: “Diệp Chiêu thu phục Man Kim, uy trấn Mạc Bắc, là công thần bậc nhất của Đại Tần, lại được Thánh thượng sủng ái. Chú

có hoang đường thế nào đi nữa thì cũng không nên vô lễ như thế! Chấp

nhận đi! Huống hồ người ta chưa chắc đã không hiền hậu!”.

Vẻ mặt

khó coi của Hạ Ngọc Cẩn từ từ dịu lại. Hạ Ngọc Khuyết thừa cơ tiến đến

định tiếp tục khuyên nhủ em trai. Không ngờ, cách đó không xa có một tên ăn chơi cũng trong hoàng tộc từng bị Hạ Ngọc Cẩn ức hiếp, nháy mắt với

cậu và hét to: “Diệp Chiêu tướng quân anh hùng tuấn tú, Hạ Ngọc Cẩn dung mạo như hoa nguyệt, thật đúng là một đôi nữ tài trai sắc trời sinh! Sau này vợ hát chồng khen, thành giai thoại ngàn đời sau!”.

Hạ Ngọc

Cẩn vốn sinh ra đã xinh đẹp, điều kỵ nhất là bị người ta lấy tướng mạo

của mình ra làm trò cười. Những lời nói đó từng chữ từng chữ chẳng khác

nào như những nhát dao, sắc nhọn không gì bằng, bất ngờ đâm vào chỗ yếu

đuối nhất trong trái tim cậu cho đến khi chảy máu.

Hạ Ngọc Khuyết vẫn cố ra sức an ủi: “Không ghê gớm thế đâu, đừng nghe bọn họ nói linh

tinh. Hãy nhìn của hồi môn mà xem, vẫn rất nữ tính đấy chứ. Chiếc gương

trang điểm khảm trân châu lung linh đó chế tác thật vô cùng tinh xảo,

nói không chừng trong lòng tướng quân vẫn còn một chút tố chất phụ nữ.

Đằng sau là những cái gì kia? Hình thù có vẻ kỳ quái, xem ra khá nặng

đấy...”.

Của hồi môn từng gánh từng gánh đi qua. Mỗi một món vật

dụng dùng trong gia đình đi qua đều được mọi người ồ lên trầm trồ khen

ngợi. Sau đó là tới các hòm xiểng, rồi cuối cùng có ba mươi gánh có vẻ

bí hiểm kỳ quái được trùm kín bằng vải đỏ, cái đòn gánh cũng bị kéo

xuống rất thấp.Trên trán những người lính chịu trách nhiệm vận chuyển

lấm tấm mồ hôi, hình như họ phải rất cố gắng mới gánh nổi.

Mọi người đều rất tò mò, chỉ tức là không thể bỏ tấm vải đỏ đó ra để xem cho rõ cái gì.

May mà ông trời linh nghiệm, thoả mãn ước vọng của họ. Khi sắp đến An Vương phủ, một cái gánh trong số đó không chịu được sức nặng, gẫy làm đôi. Đồ ở bên trong rơi mạnh xuống đất, làm cho viên đá xanh ở dưới đất bị vỡ

thành hai mảnh, sau đó lăn lăn hai vòng.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, tạm ngừng hít thở, sững người nhìn chằm chằm vào đồ vật trên mặt đất.

Một chiếc gậy răng sói đang ánh lên những tia sáng tăm tối nằm trên con phố lát đá xanh, giữa những cái đinh răng sắc nhọn còn có những vết máu

thâm thâm rửa không hết...

Im lặng như tờ...

Hai binh sĩ

chịu trách nhiệm vận chuyển rất điềm tĩnh thay một cái gánh khác, rồi họ cùng nhau đặt vũ khí trở về chỗ cũ trong số của hồi môn, sau đó hô lên

một tiếng, nhấc gánh lên và cùng nhau bước nhanh đi mất.

Vẫn im lặng...

Tiếp tục im lặng... Sau đó có tiếng hét:

“Mọi người đâu! Đừng để Quận Vương trèo tường trốn mất!”.

Hạ Ngọc Khuyết thật là có con mắt tiên liệu trước.

Anh ta sớm đã có sự chuẩn bị sẵn. Trong lúc Hạ Ngọc Cẩn định trèo tường

chạy trốn, anh ta đã kéo cậu ta lại, bấm mấy c


Polly po-cket