Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324574

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

ng

năm tích cóp lại những đồ thường được dùng để làm của hồi môn khi con

gái đi lấy chồng như gương hay hộp nữ trang chạm khắc tinh xảo.

Lại thêm mẹ của Diệp Chiêu đã mất, mọi việc trong nhà đều do chị dâu trưởng là Hoàng Thị đã goá bụa làm chủ quản. Nhưng đối với người quyền cao

chức trọng như Diệp Chiêu, chị dâu trưởng Hoàng Thị không dám tự ý quyết định. Đợi lúc Diệp Chiêu nhắc nhở khéo là cô muốn chuẩn bị của hồi môn, thì Hoàng Thị mới định thần lại, lúc này cách hôn lễ chỉ còn hơn nửa

tháng nữa.

Hoàng Thị đành phải miễn cưỡng đi làm, cô nhăn mặt cau mày hỏi: “Tướng quân, nhà chúng ta tiền bạc không thiếu, nhưng đồ thì

đi đâu mua được đây?” Diệp Chiêu đang trong thư phòng xem hồ sơ và danh

sách tướng lĩnh dưới quyền, chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Lấy đại vài

cái đi, tàm tạm là được rồi”

Hoàng Thị lại hỏi: “Hay là tìm những người quen ở trong triều, mượn vài món trong của hồi môn của con gái

họ, rồi sau này làm lại trả cho họ?”.

Diệp Chiêu không thèm để ý nói: “Chị làm chủ đi”.

Hoàng Thị lại hỏi: “Còn có áo cưới, đồ trang sức, em có thời gian thì đi chọn đi, muốn trâm cài là trân châu phượng hoàng, hay là trâm vàng đính ngọc lưu ly? Hay là một đôi trâm hồ điệp phượng hoàng bát bảo, vòng tai hoa

lan khảm ngọc lam, vòng tay ngọc bích...”.

Diệp Chiêu đang bận

rộn gần chết, nghe chị dâu nói đến hoa mắt chóng mặt, nhịn được nửa canh giờ cuối cùng tức giận quát: “Lằng nhằng quá, ta là một đại thiếu gia,

làm gì có kiên nhẫn đi chọn mấy cái đồ của bọn con gái đó?! Chị chọn vài cái rồi vứt vào đấy là được rồi”.

“Đại thiếu gia?”

Hoàng Thị trợn tròn mắt kinh ngạc.

Diệp Chiêu thấy thái độ của đối phương, phải mất rất lâu sau mới hiểu ra mình vừa nói lỡ cái gì.

Hoàng Thị khóc thút tha thút thít.

“Quy tắc Đại Tần, con gái xuất giá đều phải đích thân thêu áo cưới”.

Diệp Chiêu mặc một bộ trang phục màu đen, buộc chặt phần eo, bên hông đeo

bảo kiếm, ngồi trong thư phòng, trong tay cầm một nắm ám khí, bộ dạng

trông rất nghiêm nghị.

Chỉ thấy tay trái vút một cái nhanh như

chớp, hai con ruồi không cẩn thận đã bị cây kim dài xuyên qua, dính chặt vào tường. Tay phải vút một cái, mười bảy mười tám cây kim bạc như một

trận mưa hoa bay tới cắm vào sát móng vuốt của con mèo ở bên ngoài cửa

sổ đang định vào ăn vụng cá, ghim chặt xuống đất, con mèo sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hoảng hốt chạy mất.

Các thân binh thị vệ của Diệp Chiêu cao giọng hò reo, lần lượt tán dương:

“Tôi học ám khí bao năm thế, có thể đạt được như tướng quân, thật là phúc ba đời”.

“Tướng quân mười tám ban binh khí cái nào cũng tinh thông, thật là võ công cái thế!”.

“Thật là anh hùng”.

Diệp Chiêu lạnh lùng nói: “Đạo của võ học, quý ở cái dụng tâm”.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Hoàng Thị xuất hiện từ phía sau, kéo dài giọng, vừa vặn vặn khăn tay vừa nói

giọng trách cứ: “Tướng quân... quý ở cái dụng tâm nhỉ...”

Mọi người im thin thít, từ từ rút lui.

Biểu hiện lạnh như núi băng của Diệp Chiêu ỉu xìu đi vài phần. Cô cúi đầu,

tiếp tục chăm chú nhìn vào cái giá thêu không hợp một tí nào khi ở trong một thư phòng bày đầy binh khí và binh thư. Bên trên cái giá thêu là

một chiếc áo cưới màu đỏ còn chưa có bất kỳ sự trang trí nào. Diệp Chiêu chẳng tìm đâu ra được một cái lỗ để có thể đâm kim vào bèn lấy một cái

ám khí từ hộp kim ra, do dự một lúc rồi đâm loạn xạ.

“Quy tắc Đại Tần, của hồi môn phải có thêm một thứ người con gái yêu quý khi còn khuê các”.

Diệp Chiêu vì làm chị dâu phiền não bạc đến ba sợi tóc, lại thêm nghe chị

dâu khóc lóc kể lể về người anh đã mất liền ba canh giờ, trong lòng cũng thấy hối hận, nên chịu hành động một chút để coi như là có tinh thần

hợp tác. Những thứ hồi môn còn lại thì góp đông một ít góp tây một ít,

lại thêm đồ nữ trang mà Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu ban thưởng, cũng

tạm coi là đầy đủ rồi.

Ngày đưa của hồi môn, trên con phố lớn từ

phủ Trấn Quốc Công đến An Vương phủ, lại một lần nữa người đông như

kiến. Những người dân mở cửa hiệu hay những người làm việc thời vụ đều

không thèm làm ăn, tất cả tập trung lại để xem không khí náo nhiệt,

khiến những tửu lầu và quán trà trên phố doanh thu đột nhiên tăng gấp

hơn hai lần. Ngay cả những hàng quán nhỏ ven đường như hàng bán bánh bao hấp hay hàng bán trà mát cũng kiếm được không ít.

An Vương phủ

đã mở cửa chính từ sớm. Không phải đợi lâu, tiếng nhạc tiếng kèn đã vang lên. Những người gánh của hồi môn không phải là những người hầu hạ bình thường, mà đều là binh sĩ hổ lang trong trang phục cùng toàn một màu

xanh. Tất cả lưng ưỡn thẳng, đi đứng ngay ngắn, gánh những chiếc hòm vật dụng nặng nề trông nhẹ như không, khí thế rầm rập bước đi trên phố, nét mặt trang nghiêm như đang hoàn thành nhiệm vụ hộ tống quân giới lương

thảo vậy.

Từ cổ chí kim, ai có thể dùng quân đội hộ tống xuất giá chứ?

Đối diện với khí thế hừng hực như thế, mọi người đều không kìm được hò hét huyên náo.

Món hồi môn thứ nhất đi qua là Huyền Thiết Tiên do Hoàng thượng ban thưởng. Món hồi môn thứ hai là đồ trang sức cài đầu Hoàng Kim Thạch Bảo bảy màu do Hoàng Thái hậ