XtGem Forum catalog
Tướng Công Thật Vô Lý

Tướng Công Thật Vô Lý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321890

Bình chọn: 8.5.00/10/189 lượt.

g gặp, nhưng hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn?

Thẩm Tướng Khuyết nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm dưới, lần đầu tiên, hắn cảm giác được chính mình bất lực.

Chế giải dược cần phải có thời gian, mà thời gian còn lại thì không đủ.

Nếu chờ hắn chế được giải dược, nàng đã sớm phát độc mà chết.

“Tướng Khuyết ca, huynh không tức giận . . . . . . Đừng xụ mặt nữa được không?”

Hắn cúi đầu, nhìn thấy tình ý dạt dào trong mắt nàng, ngực lại truyền đến một loại cảm giác nhói đau khó hiểu..

“Muội không muốn thấy huynh nhăn nhó như vậy, muội. . . . . . Muội biết huynh tự trách. . . không có biện pháp cứu muội. . . .. . Nhưng mà muội không trách huynh, muội . . . . .”

Lúc nàng nói chuyện, vẻ mặt nàng cực kì thống khổ, một bên thở phì phò, một bên chịu đựng đau khổ mà mở miệng.

Thẩm Tướng Khuyết kìm lòng không được, nắm chặt tay của nàng, hắn cảm giác được thân thể nàng không ngừng co rút, theo thời gian trôi qua, mặt của nàng cũng hiện ra màu sắc của người bị trúng độc.

“Được rồi, đừng nữa nói, chừa chút khí lực. Huynh nói, huynh sẽ chữa khỏi cho muội.” Trong tim của hắn tràn ngập hối hận. Hắn làm sao có thể tin tưởng lời nói của tên Tùng Bách kia, mà cho rằng còn hai canh giờ nữa độc mới phát tác, thấy dấu hiệu trúng độc của nàng càng ngày càng nặng, hắn lại bó tay chịu trói.

Thẩm Tướng Khuyết ngoài mặt thì tức giận, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một cảm giác sợ hãi.

Nhìn sinh mệnh của nàng mất đi từng chút từng chút một, hắn lại không thể cứu nàng, hắn được xem là đại phu gì chứ?.

“Đừng phí công vô ích, huynh đã nói chế giải dược. . . . . . Cần thời gian, muội biết. . . . . . Thời giờ của muội không còn nhiều lắm . . . . . .”

“Huynh không phải bảo muội đừng nói nữa sao?” Hắn tức giận nói.

Biết nàng nhìn thấy hắn tức giận, sẽ không nói nữa. Nhưng lần này lại lại cười để lộ ra lúm đồng tiền yếu ớt, như cũ mở miệng nói: “Tướng Khuyết ca, muội sợ muội không nói. . . . . . Sẽ cũng không còn cơ hội. . . . . .”

“Muội còn sống rất lâu, cho nên không cho phép muội nói cái gì mà rốt cuộc không có cơ hội để nói.” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn gầm to, không muốn thừa nhận chính mình bất lực, ngực lại truyền đến từng trận đau đớn.

Hoa Điệp lắc đầu, nước mắt ở trong hốc mắt lăn lộn.

“Muội cũng không muốn. . . . . . Nhưng mà muội. . . . . .” Còn chưa nói xong, từ miệng nàng lại nôn ra rất nhiều máu..

“Không, huynh không cho phép muội rời huynh đi, cố gắng chống đỡ!” Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết đại biến.

Rốt cuộc có phương pháp gì có thể cứu nàng?

Trong đầu hắn loạn thành một đoàn, từ trong quần áo hắn tìm ra bình dược đủ loại kiểu dáng, chai chai lọ lọ, các loại viên thuốc có màu sắc khác nhau lần lượt đổ ra.

“Cái này không được. . . . . . cái này không phải. . . . . .” Mỗi viên thuốc hắn đều xem qua một lần, không phải thì ném qua một bên, cho đến khi hắn tìm thấy một bình thuốc nhỏ màu xanh từ trong cổ tay áo, trong mắt của hắn mới dấy lên hi vọng.

Hắn nhớ rõ đây là thuốc hắn cẩn thận cất giữ. Vạn Linh Giải Độc Đan, lúc trước hắn cũng rất tò mò thành phần và hiệu quả của thuốc.

Trong lòng hắn rối bời, hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ đem thuốc này để giải độc cho Hoa Điệp.

Nhưng vấn đề là thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh, đó là có thể đem xử nữ biến thành dâm phụ.

Hắn do dự, rốt cuộc có nên cho nàng dùng thuốc này hay không?

Trong lúc hắn do dự, thì Hoa Điệp lại nôn ra ngụm máu tươi, hắn cắn răng, không thể kéo dài thêm nữa.

“Nhanh, đem dược này ăn hết.”

Hoa Điệp không mở nổi hai mắt, chỉ có thể cảm giác được hắn đút cho nàng mấy viên thuốc, nhưng nàng không có cách nào nuốt xuống. Nhẹ nhàng ho một cái, viên thuốc theo máu tươi chảy ra, nàng nghe được âm thanh sốt ruột của hắn.

“Không cho phép nhổ ra, nuốt xuống, nếu lại nhổ ra, huynh sẽ tức giận.” Hắn mặc kệ nàng có nghe được hay không, gầm nhẹ ở bên tai của nàng.

Xem ra nàng nghe được, bởi vì khi hắn đem viên thuốc đút vào trong miệng nàng thì thấy nàng cố gắng nuốt xuống.

Thẩm Tướng Khuyết cuối cùng cũng yên tâm, tảng đá lớn trong đầu hắn cũng được dở xuống, sau đó sẽ tốt hơn rồi.

Hắn bế cả người nàng ngồi ở trên giường dùng nội công thúc giục dược hiệu hoá giải, qua một lúc sau, nàng không phun ra máu tươi nữa, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, chỉ là có chút tái nhợt.

Hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, nhìn vẻ mặt yên tĩnh của nàng, không vì độc tố mà thống khổ nữa, hắn mới dịu dàng thay nàng lau mồ hôi cùng vết máu trên mặt nàng.

Không biết qua bao lâu, Hoa Điệp tỉnh lại.

Lúc nàng chớp đôi mi mở to hai mắt thì nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của Thẩm Tướng Khuyết, biết mình trở về từ Quỷ Môn Quan, nàng bỗng thấy sợ hãi.

“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Hoa Điệp gọi, nàng muốn giơ tay lên, lại phát hiện một chút sức lực cũng không có.

Thẩm Tướng Khuyết cầm tay nàng, “Muội cần nghỉ ngơi nhiều, đừng nói chuyện.”

“Là huynh cứu muội về từ Quỷ Môn Quan sao?” Trên mặt nàng hiện ra nụ cười tái nhợt.

Hắn gật đầu, “Thân thể của muội còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, có lời gì, chờ muội hết bệnh rồi nói sau.”

“Nhưng mà . . .