
iên Kha tiên sinh cho rằng dòng dõi Tuấn Đế cai quản cả Ngũ Thần sơn.
Theo sách Liệt Tử, phần Thang Vấn chép: “Đi về phía Đông Bột Hải chẳng
biết bao nhiêu dặm có cùng biển lớn, sâu thẳm không đáy, tên gọi Quy
khư. Nơi đó có năm ngọn núi, tên gọi lần lượt là Đại Dư, Vân Kiều,
Phương Hồ, Tiệm Châu, Bồng Lai, chu vi toàn bộ ba vạn dặm, cao tới chín
ngàn dặm.”
Cả Cao Tân đều chúc phúc cho Đại vương tử, nhưng Thừa Hoa điện nơi ở của vương tử phi lại tĩnh lặng như tờ. Các cung nhân vốn hầu hạ ở đó chưa biết tính tình vị chủ nhân mới ra sao nên luôn dè dặt
cẩn thận, chẳng dám nhiều lời, còn đám thị nữ tới đây cùng Hiên Viên Bạt lại do Hoàng Đế đích thân tuyển chọn, ai nấy đều là kẻ thận trọng kín
tiếng, không tùy tiện nói năng, bởi vậy toàn cung điện mênh mông nhường
ấy, người hầu kẻ hạ hàng đàn nhưng ai ai cũng đi nhẹ nói khẽ như hồn ma
bóng quỷ, chẳng gây ra tiếng động nào.
A Hành lặng lẽ ngồi trong phòng thẫn thờ như tượng, cảnh tượng lúc ban ngày cứ trở đi trở lại
trong đầu, lúc đó nàng chỉ lo cho an nguy của Xi Vưu, sợ Thiếu Hạo sẽ
nổi giận hạ sát thủ nên phải tức tốc đuổi hắn đi, vậy mà giờ đây, hình
ảnh Xi Vưu bi phẫn cởi áo ném trả rồi quày quả bỏ đi lại hiện ra rành
rành trước mắt nàng.
Liệt Dương đột ngột bay vào cửa sổ, đập phá một trận trong phòng, hất đồ đạc, đánh vỡ cả dạ minh châu khiến căn
phòng tối om, đám thị nữ phải vừa nhớn nhác xua chim vừa cuống quýt thu
dọn mọi thứ. A Tệ lẳng lặng lẻn đến bên A Hành, dúi cho nàng manh hồng
bào đã vấy bẩn kia.
Lúc đám thị nữ đem dạ minh châu tới thắp
sáng lại căn phòng vẫn thấy A Hành ngồi ngay ngắn ở đó. Sợ động chạm đến Đại vương tử phi, họ chẳng dám mắng chửi Liệt Dương, luôn miệng nhận
tội về mình. Liệt Dương đậu trên ngọn cây thấy vậy đắc ý cười sằng sặc
đến rung cả người.
Đã qua canh một, Bán Hạ, thị nữ được gả theo
nàng tới đây bước vào khẽ thưa: “Xin vương tử phi đi nghỉ trước đi, xem
tình hình chắc đêm nay điện hạ không tới đâu.”
“Cứ đợi đi.”
Hiên Viên Bạt tin chắc đêm nay Thiếu Hạo sẽ tới, bởi nàng biết nhất cử nhất
động ở đây sẽ được trình báo ngay tới Tuấn Đế, hơn nữa y cũng biết Hoàng Đế nắm rõ y có đối tốt với vương cơ của Hiên Viên hay không. Y nhất
định không thể khiến Hoàng Đế hiểu lầm mình được.
Đến canh hai, bên ngoài mới nghe tiếng lao xao: “Điện hạ tới, điện hạ tới rồi.”
Vừa nghe nói đã thấy Thiếu Hạo loạng choạng bước vào, người nồng nặc mùi
rượu nhưng vẫn khá tỉnh táo, dưới sự chỉ dẫn của hỷ bà, y gắng gượng cạn ba chung rượu hợp hoan cùng A Hành.
Đám thị nữ cởi áo ngoài cho Thiếu Hạo rồi lục tục lui ra.
Thiếu Hạo chếnh choáng hành lễ với A Hành: “Trên tiệc có nhiều huynh đệ chúc
rượu quá, ta khó khăn lắm mới thoát được, để nàng phải đợi lâu rồi.”
A Hành khẽ nói: “Có gì đâu chàng.” Đoạn nàng leo lên giường nhắm mắt nằm
in trước. Chỉ lát sau, Thiếu Hạo cũng nằm xuống bên nàng, trong phòng
lập tức tối om.
A Hành cứng người lại, nín thở khép chặt vạt áo, tim đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài, nhưng Thiếu Hạo vừa đặt mình xuống đã thiếp đi, nàng đợi hồi lâu chẳng thấy y có động tĩnh gì bèn
lấy ngón tay khẽ khều khều, chắc chắn y đã ngủ mê mệt mới dám thở phào
nhẹ nhõm.
A Hành trở mình quay lưng về phía Thiếu Hạo, lòng ngổn ngang trăm mối, tránh được đêm nay, còn sau này thì sao?
Sáng tinh mơ, nàng chợt nghe Thiếu Hạo khe khẽ gọi: “A Hành, hôm nay chúng
ta phải dậy sớm tới bái kiến phụ vương và mẫu hậu theo quy củ.”
A Hành giật nảy mình, ngồi phắt dậy, trông thấy Thiếu Hạo đã y phục chỉnh tề ngồi cạnh đợi nàng tỉnh giấc.
Thấy A Hành đỏ bừng mặt ngượng ngùng, Thiếu Hạo bèn tiện tay cầm một cuốn
sách lên vờ chăm chú lật xem. Mấy thị nữ bưng hộp nữ trang vừa lén liếc
hai người vừa cười trộm, trong mắt người ngoài, cả hai vẫn là một đôi vợ chồng mới cưới ân ái mặn nồng.
A Hành được các thị nữ hầu hạ trang điểm lộng lẫy rồi cùng Thiếu Hạo tới khấu đầu thỉnh an Tuấn Đế cùng Tuấn Hậu.
Hôm qua là quốc lễ, cả cung điện đông nghịt bề tôi nên A Hành không sao
nhìn rõ mặt Tuấn Đế, mãi tới khi thi hành gia lễ hôm nay, nàng mới được
tận mắt trông thấy ông, cũng hiểu ra tại sao Vương Mẫu lại khen Tuấn Đế
nho nhã phong lưu.
Tuy Tam Đế được xếp ngang hàng với nhau nhưng trên đại hoang chẳng mấy thần tiên may mắn được gặp cả ba vị đế vương,
bởi thế A Hành không khỏi thầm so sánh ba người.
Viêm Đế chẳng
hề để tâm tới bề ngoài của mình, lúc A Hành gặp Viêm Đế, Viêm Đế đang
vận áo ngắn quần thô, chân đi giày cỏ, bàn chân lấm đầy bùn đất hệt như
một ông lão gầy gò tiều tụy, mặt đầy nếp nhăn, nếu không biết thân phận
của ông, nhất định không thể tin ông già đó lại là Viêm Đế Thần Nông thị được cả thiên hạ quy thuận.
Hoàng Đế cũng chẳng chú trọng dung
mạo, chỉ quan tâm tới tôn nghiêm uy thế của bậc đế vương, Theo Hoàng Đế, diện mạo không nên quá già nua, nhìn rất suy nhược, cũng không nên quá
trẻ trung, nhìn thiếu chững chạc, thế nên bao giờ trông Hoàng Đế cũng
chỉ ngoại tứ tuần, nhất cử nhất động đều trầm tĩnh oai nghiêm khiến
người khác phải kính phục, rất phù hợp với hình ảnh Hoàng Đế Hiên Vi