Insane
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327391

Bình chọn: 7.00/10/739 lượt.

i duy nhất một

người vợ. Hơn ngàn năm trước, Viêm Hậu qua đời. Từ đó đến nay, vì đủ thứ mục đích, các tộc dâng lên không biết bao nữ tử xinh đẹp hiền đức nhưng đều bị Viêm Đế từ chối. Người đời đồn đoán rất nhiều lý do, trong đó

đáng tin nhất là nếu Viêm Hậu khác được lập lên, ắt một tộc nào đó sẽ

tha hồ bành trướng, mà Viêm Đế không muốn phá vỡ thế cân bằng hiện nay

giữa các tộc nên đành bỏ trống ngôi Viêm Hậu.

Nhưng lúc này

đây, nhìn dòng chữ trên bia mộ, A Hành lại nghĩ thầm: Có lẽ mọi người

đều đoán sai cả, Viêm Đế bỏ trống ngôi Viêm Hậu chỉ vì một nguyên nhân

rất đơn giản mà thôi.

Không thấy hai người theo sau, hươu

sao nghi hoặc tác lên như giục giã. A Hành đứng dậy ngoảnh đầu lại,

trông thấy Xi Vưu đang đứng bên lề con đường mòn ngẩng đầu nhìn mình,

ánh mắt hiền hòa mà kiên định, tựa hồ nàng có nấn ná lại đó bao lâu, hắn cũng sẵn lòng chờ đợi.

Dường như hắn là điểm sáng duy nhất giữa một vùng dào dạt những bi thương biêng biếc.

Tim A Hành bỗng nhiên đập mạnh, nàng chăm chú nhìn Xi Vưu rồi tung người

nhảy xuống khỏi sườn núi. Thấy vậy Xi Vưu chỉ nhoẻn cười, dịu dàng nhắc

nhở: “Cô từ từ thôi kẻo ngã.”

Hươu sao dắt bọn họ băng qua

sơn cốc tới một khu đất rộng được phủ kín muôn hồng nghìn tía, mỗi thửa

đất ở đây đều trông đủ các loại dược thảo khác nhau.

Một ông lão mặc quần vải thô xắn gấu đang miệt mài cuốc đất, nghe tiếng chân

hươu sao, lão mới đứng thẳng dậy, dừng tay, ngoảnh lại cười với họ.

Nhìn ông lão trước mắt dung mạo bình thường, ăn vận giản dị nhưng để ý kỹ

lại thấy toát lên khí thế như non xanh nước biếc, thiên địa tự nhiên, A

Hành ngấm ngầm kinh hãi, liền hiểu ngay đây chính là Viêm Đế, người đứng đầu Tam Đế.

Viêm Đế lên tiếng, “Thật không ngờ Xi Vưu lại đưa cả khách tới.”

Xi Vưu vào thẳng vấn đề: “Cần thuốc giải, hai liều!” Chưa nói hết câu hắn

đã kiệt sức tàn hơi, ngã phịch xuống bờ ruộng, miệng ứa máu đen.

Viêm Đế đưa cho Xi Vưu một viên thuốc giải, “Thứ độc này chỉ có một liều nên cũng chỉ chuẩn bị một liều thuốc giải thôi.” Nói rồi ông quay sang bảo A Hành: “Tiểu cô nương, để ta khám cho cô nào.”

A Hành đưa tay ra, Viêm Đế vừa xem mạch đã cười hỏi: “Sao cô lại dẫn chất độc vào người mình?”

A Hành trừng mắt nhìn Xi Vưu, trả lời: “Không phải nguyên nhân như ngài nghĩ đâu, chỉ vì hắn còn nợ tôi thôi.”

Thấy Xi Vưu bẻ đôi viên thuốc trong tay, nuốt một nửa còn một nửa đưa cho A

Hành, Viêm Đế nói: “Dù ngươi có dị bẩm trời sinh nhưng gắng gượng được

đến giờ đã là cực hạn rồi, mau uống hết thuốc giải của mình đi.”

Xi Vưu không đếm xỉa gì tới Viêm Đế, chỉ chăm chú nhìn A Hành.

Thấy vậy mắt Viêm Đế thoáng vẻ ngạc nhiên, bèn quay sang nhìn kỹ A Hành,

“Chất độc trong người tiểu cô nương tạm thời không sao, ta sẽ phối chế

thuốc giải cho cô ngay.”

Xi Vưu nghĩ đi nghĩ lại rồi bỏ nốt nửa viên thuốc giải kia vào miệng.

Một chú chim đỏ rực đầu xuống vai Viêm Đế, Viêm Đế gỡ tấm thẻ ngọc khỏi

chân nó, đọc xong ông gượng cười hỏi: “Ngươi phóng hỏa đốt Chỉ Ấp ư?”

Xi Vưu nhắm mắt không đáp, hai tay sục sâu vào lòng đất, sắc mặt hắn từ từ khá lên, trong khi đó, mặt đất cùng hết thảy kì hoa dị thảo trông trên

núi đều nhợt nhạt hẳn đi, như thể Xi Vưu đã hấp thụ hết sức sống của cả

vùng đất này.

Thấy A Hành tròn mắt nhìn đầy kinh hãi, Viêm

Đế giải thích: “Hắn tự ngộ được đạo trời, công pháp đi theo một con

đường riêng, chúng ta không hiểu được đâu.”

A Hành lúng túng hỏi thêm: “Con lang điểu đó bị bắt rồi ư?”

Viêm Đế vuốt ve con chim đỏ rực trên vai, nó liền sải cánh bay đi, “Ta đã

truyền lệnh sai Du Võng trông nom nó rồi, không để Chúc Dung động tới nó đâu.”

Nghe vậy A Hành mới nhẹ lòng, “Đa tạ ngài.”

Viêm Đế thở dài: “Chúc Dung ghét cay ghét đắng Xi Vưu, nếu hắn có mặt, nhất

định Xi Vưu không thể lên núi thuận lợi như vậy, có điều hắn vừa nảy

lòng tham đã bị Xi Vưu lợi dụng ngay.”

A Hành càng lúc càng

bối rối, lẽ nào không phải kẻ hạ độc cố ngăn trở Xi Vưu gặp Viêm Đế ư?

Sao nghe như thể Viêm Đế cố ý sai người trấn giữ Thần Nông sơn thế nhỉ?

“Khi nào ông mới chịu chế thuốc giải cho A Hành đây?” Xi Vưu đứng trước mặt

hai người, ánh mắt sáng rực, hiển nhiên vết thương đã bắt đầu lành.

Viêm Đế quay lưng đi về phía căn nhà trúc, “Mai mới chế được thuốc giải, hôm nay hai ngươi ở lại đây đi.”

A Hành cùng Xi Vưu nối gót Viêm Đế bước vào căn nhà trúc, Xi Vưu bó gối

ngồi xuống bên cửa sổ, Viêm Đế lấy bộ đồ trà ra pha, nhưng A Hành không

nỡ để ông làm, bèn giành lấy, “Để tôi, lúc ở nhà tôi thường pha trà cho

mẹ.”

Viêm Đế gật đầu cười, đưa cây quạt hương bồ cho A Hành rồi ngồi xuống đối diện với Xi Vưu, trầm ngâm không nói.

Đột nhiên Xi Vưu lên tiếng: “Ta nghi ngờ Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ,

thậm chí nghi ngờ cả Du Võng và Vân Tang nhưng vẫn một mực tin rằng ông

không biết gì cả. Mãi đến khi tới Thần Nông sơn ta mới phát hiện ra, kẻ

có khả năng hạ độc nhất chính là ông, chỉ Thần Nông thị nến trăm loại

thảo dược, am hiểu dược tính mới có thể chế được độc chất lợi hại thế

này. Tại sao vậy? Sư phụ!”

Tiếng “sư phụ” của Xi Vưu gọi

nghe lạnh buốt, khiến