Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327111

Bình chọn: 9.00/10/711 lượt.

m dã nhân chúng ta ở đây làm sao biết y thuật gì

được? Mời cô về đi thôi!”

A Hành biết các Vu sư ở đây khác hẳn

những người dân cả đời quẩn quanh trong bản, rất có thể họ đã từng đi ra ngoài nên hiểu chuyện, chính vì hiểu lại càng đề phòng hơn.

Nàng bất đắc dĩ nói, “Ta nhất định phải gặp Vu vương, đành mạo phạm vậy!”

Nói rồi, A Hành lướt qua gã thanh niên kia hệt như một con chạch, xông

thẳng vào sân, chẳng đợi bọn họ kịp phản ứng, nàng đã cắm đầu chạy dọc

theo con đường lát đá trắng.

“Bắt cô ta, mau bắt cô ta lại.”

Mặc cho cả đám người đuổi sau lưng, lại thêm bao nhiêu kẻ từ trong nhà ùn

ùn xông ra chặn đường, A Hành vẫn nhanh nhẹn như một chú hươu non, né

được hết mọi sự truy bắt, chạy thẳng tới hậu sơn, tại đây nàng trông

thấy một đài tế trắng toát đứng sừng sững mộc mạc mà trang nghiêm.

A Hành chạy thẳng một mạch lên đài tế rồi nhoẻn cười ngoảnh lại nhìn,

thấy tất cả Vu sư đều dừng lại không dám bước lên đài. Đây là thánh địa

để tế trời đất, ngay đến Vu sư cũng chưa chắc đủ tư cách tiến vào.

Mặc bọn họ giận dữ trừng mắt nhìn mình, A Hành chỉ khoanh tay tủm tỉm hỏi: “Liệu bây giờ Vu vương có chịu gặp ta không đây?”

Một lão già râu tóc bạc phơ chống gậy bước tới, ánh mắt toát lên vẻ kiên

định mà thông tuệ, “Cô nương, chúng ta kính sợ trời đất không phải vì

ngu muội dốt nát, mà bởi chúng ta tin rằng con người phải có lòng biết

ơn và kính sợ thì mới có thể hòa hợp với đất trời vạn vật được.”

A Hành đáp: “Vu vương, ta tới đây để tìm gặp ngài, chứ không phải để lăng nhục các người. Giờ thì ta yên tâm rồi, có chuyện này ta muốn cậy nhờ

ngài, ngài bảo những người khác lui ra được không?”

“Đây đều là người trong tộc của ta, cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra, đừng ngại.”

Nghe lão nói vậy, A Hành đành thở dài, ngoảnh mặt về phía núi huýt gọi một

tiếng. Theo tiếng huýt của nàng, một bóng trắng bỗng xẹt ngang bầu trời

như sao, rồi đỗ xuống đài tế. Đó là một con chim toàn thân trắng muốt,

cao hơn một thước, cặp mắt ngạo nghễ màu lục bích lướt qua cả đám Vu sư

như đánh giá.

Đám Vu sư thấy thế càng thêm tức giận, mấy Đại vu

sư được quyền bước lên đài tế chỉ muốn xông tới bắt lấy A Hành, nhưng Vu vương lại giơ tay ngăn cản, tỏ ý bảo bọn họ hãy nghe kỹ đã.

Chẳng biết gió từ đâu bỗng nổi lên khiến những chiếc chuông gió bằng xương

thú treo trên đài tế kêu leng keng, ban đầu chỉ là ngân nga khe khẽ, dần dà, tiếng chuông càng lúc càng to hơn, hòa cùng thế gió mỗi lúc một

mạnh.

Trong tiếng lanh canh điên cuồng của chuông gió, giữa

không trung bỗng hiện ra một bóng đen khổng lồ, là một con hồ ly to lớn, diễm lệ lạ thường, không ngừng bay vòng vòng xung quanh, cuốn theo

cuồng phong cuồn cuộn thốc lên, bao bọc cả đài tế.

Giữa lúc đám

Vu sư đang há hốc miệng kinh ngạc nhìn hồ ly bay, con chim trắng kia còn sợ họ chưa chịu đủ chấn động, liền há mỏ khạc ra lửa, lửa đỏ, lửa lam,

lửa vàng… Từng cuộn lửa bảy sắc bùng lên giữa trời đêm như những đóa hoa tuyệt đẹp, tỏa ánh sáng rực khiến cả đài tế toát lên vẻ mỹ lệ trang

nghiêm như cung điện của thần tiên, mà thiếu nữ áo xanh lại đứng ngay

giữa khung cảnh kỳ ảo ấy.

Thấy vậy Vu vương bèn căn dặn mấy câu, lập tức đám người vây quanh đài tế tản cả ra, chỉ còn lại mấy Vu sư lớn tuổi.

Vu vương nghiêm trang hỏi: “Cô nương đến từ Thần tộc ư? Chẳng hay cô tới đây có chuyện gì vậy?”

A Tệ đỗ xuống bên cạnh A Hành, nàng liền đỡ Xi Vưu trên lưng nó xuống,

hỏi ngược lại: “Không biết Vu vương có nhận ra hắn hay không?”

Trông rõ diện mạo Xi Vưu, Vu vương biến hẳn sắc mặt, lập tức quỳ sụp xuống

đất, cả người run lên vì kích động, “Sao lão có thể không nhận ra kia

chứ, Vu sư các đời mỗi khi bái sư, trước tiên phải quỳ lạy tượng gỗ của

ngài, lập lời thề sẽ bảo vệ bình yên và tự do cho dải nước non này, có

điều, có điều… lão thật sự chẳng dám mơ kiếp này mình lại được gặp Xi

Vưu đại nhân.”

A Hành nói tiếp: “Hắn bị thương rồi.”

Vu

vương vội lê bằng đầu gối tới cạnh Xi Vưu thăm khám vết thương, thận

trọng rút một đoạn kiếm gãy ra khỏi người hắn, lại kiểm tra kỹ lưỡng

tình trạng trúng độc, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.

A Hành

nghiêng mình ngồi lên lưng A Tệ định rời đi. Nhận ra nàng lai lịch không tầm thường, Vu vương vội giữ nàng lại, khẩn thiết vật nài: “Cầu xin cô

nương ra tay cứu giúp Xi Vưu đại nhân, vết thương của đại nhân nặng lắm, kiếm khí ngưng tụ trên kiếm này lại rất đặc biệt. Lão chưa từng thấy

kiếm khí lợi hại như vậy bao giờ, còn tẩm cả độc nữa…”

A Hành

cầm đoạn kiếm gãy lên xem, thấy trên rìa kiếm chạm nổi hoa văn Huyền

điểu, chính là biểu tượng của vương thất Cao Tân, sực nhớ tới thân phận

mình, nàng lạnh buốt cả cõi lòng, đưa mắt nhìn Vu vương: “Lão muốn ta

giúp hắn ư? Lần đầu tiên giúp hắn, ta bị giam cầm sáu mươi năm, lần thứ

hai, ta phải phản bội Đại ca mình.” Nói rồi nàng giơ đoạn kiếm gãy lên,

“Thanh kiếm này do vị hôn phu của ta rèn ra, tay nghề rèn kiếm của y rất cao, hẳn vết thương của Xi Vưu khó mà lành được, đây cũng là bội kiếm

bên mình Đại ca ta, chính Đại ca đã tự tay đâm kiếm vào ngực Xi Vưu

đấy.”

Thấy Vu vươn


XtGem Forum catalog