Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327051

Bình chọn: 10.00/10/705 lượt.

đi hỏi Vu sư.”

“Thế ai chữa bệnh mát tay nhất?”

“Dĩ nhiên là Vu vương tinh thông bách nghệ chứ còn ai.” Ông lão vừa nói vừa đặt tay lên ngực, cúi đầu thật thấp, vô cùng cung kính và thành khẩn.

“Cháu muốn gặp Vu vương có được không?”

Nghe nàng hỏi, ông lão lộ vẻ áy náy: “E rằng không được đâu, nhưng lão có thể đi hỏi giùm cô.”

“Cụ biết Vu vương ở đâu ư?”

“Thường ngày Vu vương sống ở một bản khác, gọi là bản Xi Vưu, trong bản Xi Vưu

có Tế Thiên đài, Vu vương phải bảo vệ thánh địa của chúng ta.”

“Bản Xi Vưu ư?”

Ông lão bật cười, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Xi Vưu là đại anh hùng của tộc ta, nghe nói mấy trăm năm trước ngài đã cứu tất cả người trong tộc, thế nên bản vốn mang tên khác đã đổi thành bản Xi Vưu để tưởng niệm ngài.”

A Hành lại hỏi tiếp: “Bản Xi Vưu ở đâu thế ạ?”

Nghe nàng hỏi, ông lão liền cầm que cời lò vừa vẽ lên mặt đất vừa miêu tả bản Xi Vưu nằm trên ngọn núi nào.

A Hành nghe xong bèn tươi cười đứng dậy từ biệt ông lão.

Như đoán được ý định của nàng, ông lão bèn khuyên giải: “Lão nói cô nghe,

bản Xi Vưu ở xa lắm, phải băng qua mấy ngọn núi nữa kia, cô cứ ăn uống

rồi ngủ một giấc, sáng mai chúng ta dậy sớm chuẩn bị lương khô, lão sẽ

dẫn cô đi.”

Mễ Đóa đứng ở cửa bếp vừa chùi tay vào áo vừa nhìn A Hành, có thể thấp thoáng thấy đồ ăn thịnh soạn bày đầy trong bếp, đối

với một gia đình miền núi, thế này đã là dốc cả nhà cả cửa ra thết đãi

rồi.

A Hành vội phân trần: “Thật không dám giấu, cháu có việc

gấp phải đi một lát, mọi người cứ ăn trước đi, để phần cơm cho cháu là

được, tối nay nhất định cháu sẽ về ăn cơm Mễ Đóa muội muội làm.”

Ông lão cười nói: “Vậy được, lão sẽ hâm mấy vò Ca tửu[1'> đợi cô về.”

[1'> Người Miêu tôn tộc Cửu Di của Xi Vưu là tổ tiên. Mỗi năm vào tháng Bảy

Âm lịch, các phụ nữ trong bản người Miêu đều hái bảy loại thảo dược mà

tổ tiên truyền lại đem ủ trong những chiếc cối giã gạo đặc biệt cho lên

men, đến khoảng mùng chín tháng Chín lại dùng nếp trắng và nếp đen cất

thành rượu, tiếng Miêu gọi là Ca tửu.

A Hành gật đầu tỏ ý cảm tạ.

Vừa ra khỏi nhà ông lão, nàng đã thấy Liệt Dương bay vù đến như chớp, luôn

miệng kêu quang quác. A Hành cả kinh, nếu không có chuyện gì, Liệt Dương ắt chẳng thể cuống cuồng như thế, nghĩ vậy, nàng vội theo Liệt Dương

bay đi.

Thoạt trông thấy nàng, A Tệ cũng cuống quýt chạy lại. A

Hành đỡ Xi Vưu dậy, thấy mặt hắn tím tái, cả người lạnh ngắt, trong

không khí thoang thoảng mùi hương kỳ dị. Nàng bèn vạch áo hắn ra, thấy

vết thương đã đen bầm lại, mùi hương càng nồng nặc hơn.

Dẫu mù

mờ về y thuật thế nào, A Hành cũng biết vết thương không thể bám đen,

càng không thể tỏa hương nức mũi như vậy. Triệu chứng này chỉ có thể là

trúng độc.

Vận linh lực thăm dò mạch tượng của Xi Vưu, A Hành

lại phát hiện linh thể của hắn cũng đã bị ảnh hưởng, nàng hốt hoảng đến

nỗi ngã sụp xuống đất.

Không thể là Đại ca hạ độc, tuy Đại ca

tàn nhẫn nhưng tính rất kiêu ngạo, không đời nào thèm dùng tới cách này. Kẻ có thể hạ độc Xi Vưu chỉ có thể là người bên cạnh hắn. Nghe Vân Tang nói mấy chục năm nay, Viêm Đế rất coi trọng Xi Vưu, chuyện lớn chuyện

nhỏ gì cũng cho hắn tham dự, lần này lên Ngọc sơn cũng vậy, rõ ràng Vân

Tang ở đó nhưng lại để Xi Vưu xử lý chính sự, đương nhiên hắn sẽ bị rơi

vào thế một vai gánh lấy sơn hà. Tuy A Hành tâm tính đơn thuần nhưng từ

nhỏ lớn lên trong vương tộc, nàng thừa hiểu nếu cứ tiếp diễn như vậy,

tính tình quật cường của Xi Vưu nhất định sẽ đe dọa tới quyền thế lợi

ích của kẻ khác, vì xung đột quyền lợi dẫn tới hãm hại ám sát là chuyện

thường.

Kẻ nào muốn diệt trừ Xi Vưu nhỉ? Là Chúc Dung ư? Hay Du Võng? Cộng Công… Hay tất cả bọn họ đều góp phần?

A Hành chẳng dám nghĩ tiếp nữa, lời cảnh cáo của Đại ca vẫn còn văng vẳng bên tai, phụ vương luôn muốn xưng bá Trung nguyên, nàng tuyệt đối không thể bị cuốn vào cuộc đấu tranh nội bộ của Thần Nông tộc.

Nghĩ vậy, nàng đành ôm lấy Xi Vưu ngồi lên lưng A Tệ, “Chúng ta đi thôi.”

Nhá nhem tối, nàng tới bản Xi Vưu.

Vừa bước vào bản, nàng đã hiểu tại sao nơi đây được chọn để đặt Tế Thiên

đài, nếu coi hơn trăm ngọn núi của tộc Cửu Lê như những đốt sống của một con rồng thì chỗ này chính là đầu rồng, nơi hội tụ linh khí.

Chẳng cần phí công hỏi thăm chỗ ở của Vu vương, A Hành đã thấy một căn nhà

xây toàn bằng đá trắng nổi bật giữa tất cả nhà sàn bằng tre nứa trong

bản, hệt như một thành trì trấn giữ đỉnh núi dồi dào linh khí bậc nhất

này.

Nàng bèn đi thẳng tới trước cửa căn nhà bằng đá trắng.

Mấy thiếu niên đang tíu tít trong sân đều để trần cánh tay, bên dưới mặc

quần ống rộng, đi chân đất. Trông thấy A Hành, họ tò mò dán mắt vào

nàng, chẳng hề e ngại bản thân ăn mặc lôi thôi.

Một gã thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi bước ra, “Cô hỏi ai?”

A Hành hành lễ với hắn, “Ta tới xin gặp Vu vương.”

Gã thanh niên nhìn nàng, thầm cảnh giác, “Vu vương không gặp người ngoài đâu.”

“Ta tới xin chữa bệnh.”

Gã trai bật cười, “Những kẻ từ nơi khác đến như các người, hễ nhắc tới

chúng ta chỉ gọi là dã nhân, còn chẳng buồn kêu cái tên Cửu Di hàm ý

khinh miệt kia nữa, đá


Old school Easter eggs.