
ầu, ngọn lửa bùng lên
từ gốc dâu, rồi lan dần lên trên, bốc cháy rừng rực, chẳng mấy chốc, cả
gốc dâu đại thụ đã biến thành bó đuốc khổng lồ hình cây nấm.
Vân Tang áo trắng như tuyết, đứng giữa ngọn lửa, dáng người tha thướt, không vướng bụi trần.
Ngọn lửa ngùn ngụt mang theo linh khí từ sinh mạng của Thần Nông vương tộc,
bốc cao ngút trời, dù cách ngoài ngàn dặm cũng có thể trông thấy.
Trên thế gian này, còn ai sở hữu linh khí tinh thuần nhường ấy của Thần Nông vương tộc?
Thì ra, đây chính là nguyên nhân Nặc Nại thà tử chiến sa trường chứ không chịu quay về Cao Tân.
Thiếu Hạo đỡ Nặc Nại, nâng đầu y lên, để đôi mắt mở trừng trừng của y trông
về phía ngọn lửa rực rỡ cuối trời, từng cuộn khói trôi ngang trời ấy, là vì y mà nhen lên.
“Nặc Nại, ngươi thấy không? Vân Tang sợ ngươi cô đơn, tới tìm ngươi này.”
Trên Tuyên sơn, thế lửa càng lúc càng mạnh, ánh đỏ ngút trời, lung linh rực
rỡ, như một tràng thịnh thế yên hỏa. Cả người Vân Tang đã bén lửa, tỏa
bạch quang chói ngời tựa đóa sơn trà trắng tinh khôi.
Ngọn lửa thiêu đốt ruột gan, khiến nàng đau đớn khôn xiết.
Giữa vầng bạch quang lóa mắt, Vân Tang trông thấy Nặc Nại mình vận cẩm y,
khoan thai tiến lại phía nàng, dáng dấp phong lưu, hòa hoa nho nhã, hệt
như lần đầu gặp gỡ trên Ngọc sơn, bên Ao Tinh trì, dưới Đột Bích sơn.
Vân Tang mơ màng hoảng hốt, quên khuấy cả nỗi đau bị lửa thiêu đốt, chỉ
thấy ánh sánh lung linh rợp trời, ngọn lửa rực rỡ ngút mắt, như dành
riêng cho hôn lễ của họ. Cả đất trời chói lọi vàng son, đẹp đẽ vô chừng, hân hoan rộ rã, tựa hồ toàn thiên hạ đều đang chúc phúc cho họ. Nàng
vừa mừng vừa giận, khẽ hỏi: “Sao giờ chàng mới tới? Thiếp đợi chàng mấy
ngày mấy đêm rồi, chàng có biết thiếp lo lắng chừng nào không? Mọi người đều nói chàng sẽ không đến rước dâu, bảo thiếp đừng chờ đợi nữa, nhưng
thiếp không tin!”
Nặc Nại chỉ cười không đáp, hai tay dang ra, dịu dàng ôm chặt lấy nàng.
Vân Tang tựa vào người Nặc Nại, thì thầm: “Chàng đã hứa xây cho thiếp một
Ao Tinh trì, một Đột Bích sơn còn đẹp đẽ tinh xảo hơn cả trên Ngọc sơn
nữa mà…”
Bóng dáng yêu kiều của Vân Tang chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội, ráng tím ngợp trời, lung linh rực rỡ, từng
cụm lửa đỏ tan tác như hoa rơi, diễm lệ mà thê lương khôn tả.
Chút linh khí cuối cùng từ sinh mệnh Vân Tang cũng tan biến.
Tiếng chém giết vẫn vang lại từng chập, mặt đất la liệt thi thể, lênh láng máu tươi.
Thiếu Hạo nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt cho Nặc Nại, cách ly y khỏi tất cả những máu me chém giết này.
Trong thế giới của họ, không nên tồn tại những thứ đó, chỉ mình Thiếu Hạo y vẫn phải dấn bước giữa bể máu tanh mà thôi.
Bằng hữu cuối cùng của y từ thời niên thiếu đã đi rồi, còn do y đích thân
đưa tiễn. A Hành nói đúng, y chính là kẻ vô tình nhất thế gian này. Năm
ấy, y hiểu tình cảm sâu nặng cùng nỗi hổ thẹn của Nặc Nại đối với Vân
Tang, nên mới lấy cớ giúp đỡ Thần Nông, phái y tới Thần Nông làm gián
điệp, há không phải là lợi dụng ư? Khi Thiếu Hạo y đang vắt óc nghĩ cách qua mặt Xi Vưu, Nặc Nại lại chủ động đề nghị hạ độc hủy dung, tự tàn
hủy thân thể, y có từng phản đối chưa? Cái chết của Nặc Nại, lẽ nào
không có phần của y ư? Chẳng lẽ chỉ mình Hoàng Đế vì tranh đoạt thiên hạ mà bất chấp thủ đoạn thôi ư? Chẳng phải y từng bước sắp đặt để Hoàng Đế quyết đấu với Xi Vưu thế nên Xi Vưu và A Hành rơi vào tình cảnh hôm
nay, chẳng phải là do y và Hoàng Đế chung tay tạo nên ư?
A Hành chạy như bay, chẳng phân biệt phương hướng xa gần, chỉ biết dựa vào bản năng, guồng chân mà chạy.
Xi Vưu đuổi riết đằng sau.
A Hành chạy đến đâu, tức thì sông suối cạn kiệt, đất đai nứt nẻ, cây cỏ
héo úa, muông thú rít gào đến đó, cả thiên địa dường như đều biến thành
một lò lửa khổng lồ, ngàn dặm khô hạn, vạn dặm héo hắt.
Dân
chúng dọc đường kinh hoàng la hét chửi rủa nàng, “Ác ma đến kìa, mau
giết ác ma, giết ác ma!” Nói đoạn lũ lượt lấy tên bắn nàng, vung dao
chém nàng, dùng kiếm đâm nàng, chỉ muốn đuổi nàng đi.
A Hành co
rúm người lại, ôm lấy đầu, gào lên thảm thiết, tránh trái né phải, rõ
ràng thừa sức giết tất cả bọn họ, nhưng nhất quyết không chịu trả đòn,
chỉ vừa kêu la vừa bỏ chạy.
Xi Vưu lòng đau như cắt, ầng ậng
nước mắt, để chấm dứt chiến tranh, để dân chúng được an cư lạc nghiệp,
nàng chẳng tiếc từ bỏ cả tự do trong tầm tay với, hóa thân thành ma, vậy mà bọn họ nào có hiểu, còn hò nhau định giết nàng. Hắn vừa gạt những kẻ tấn công nàng ra, vừa tha thiết gọi: “A Hành.”
Nghe tiếng Xi
Vưu gọi, A Hành chợt thấy tim nhói lên, ngơ ngác đứng sững lại, ngoảnh
đầu nhìn hắn, như muốn chạy lại phía hắn. Nhưng hắn vừa đến gần, nàng
liền xua tay lia lịa, vừa ngăn hắn tiến lại, vừa khóc lóc giật lùi quay
người bỏ chạy.
A Hành càng chạy càng nhanh, càng chạy nhiệt độ
càng tăng lên, mãi tới khi đến một vùng núi non trùng điệp, bị chấn động bởi phong cảnh trước mắt, nàng mới chậm lại.
Tế đài trắng toát, nhà sàn xanh ngắt, hoa đào đỏ thắm… Cảnh trí xung quanh toát lên cảm
giác vô cùng thân thuộc, khiến nàng không sao chạy tiếp nữa, chỉ muốn
dừng ch