Duck hunt
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325292

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

g ai hay biết, tộc Phục Hy Nữ Oa dần dà suy tàn.

Trải

bấy thăng trầm, cùng với sự xuống dốc của tộc Phục Hy, hai tộc Thần Nông ở Trung Nguyên và Cao Tân ở Đông Nam đã trở thành hai đại bá chủ, tuy

ngoài mặt vẫn giữ đúng giao ước năm xưa cắt máu ăn thề trước mặt Phục Hy Nữ Oa đại đế, các bên không xâm phạm lẫn nhau, nhưng bên trong đã ngùn

ngụt dã tâm muốn thôn tính đối phương.

Phía Tây Bắc đại hoang có ngọn núi không danh tiếng, gọi là Hiên Viên sơn, dưới chân núi là nơi

cư trú của Hiên Viên tộc, một Thần tộc nhỏ yếu chẳng mấy ai biết tới.

Sau nghi thức cúng tế long trọng, đại trưởng lão của bộ tộc cực lực gạt

bỏ mọi dị nghị của tộc nhân, chọn vị anh hùng trẻ tuổi nhất trong tộc

làm thủ lĩnh, chính đại trưởng lão cũng chẳng thể ngờ thiếu niên đó sẽ

hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại nhường nào.

Trải qua mấy ngàn

năm, vị thiếu niên thống lĩnh Hiên Viên tộc không tên tuổi kia đã vùn

vụt trưởng thành, tới khi Thần Nông và Cao Tân nhận thức được sự nguy

hiểm của y thì đã bỏ lỡ thời cơ tiêu diệt, đành bất lực nhìn Hiên Viên

tộc nhảy vọt lên thành đại Thần tộc thứ ba, thế lực sánh ngang với Thần

Nông, Cao Tân, hai Thần tộc từ thời thượng cổ.

Thần Nông tộc

đứng đầu ba đại Thần tộc cũng chính là hậu duệ của Thần Nông Thị năm xưa vâng mệnh Bàn Cổ đóng tại Trung nguyên, thủ lĩnh được tôn là Viêm Đế,

lấy nhân trị nước; Cao Tân tộc, hậu duệ của Cao Tân Thị trấn giữ Đông

Nam thuở trước, thủ lĩnh được tôn là Tuấn Đế[4'>, lấy lễ trị nước; cuối

cùng là Hiên Viên tộc mới quật khởi, thống trị Tây Bắc, thủ lĩnh được

tôn là Hoàng Đế, lấy pháp trị nước.

[4'> Trong Sơn Hải Kinh có ba đại Thần hệ, Viêm Đế hệ ở Trung nguyên, Tuấn Đế hệ ở phương Đông và Hoàng Đế hệ mới nổi sau này.

Cũng từ đó Thần Nông ở Trung nguyên, Cao Tân ở Đông Nam và Hiên Viên ở Tây Bắc chia ba thiên hạ, tạo thành thế chân vạc.

Thấy bốn gã sầm mặt lại, Vu vương nói tiếp: “Các ngươi đừng si tâm vọng

tưởng nữa, lần này Hỏa thần Chúc Dung đích thân tới tiêu diệt Thú vương, trong thiên hạ còn ai dám đối đầu với hắn chứ? Lẽ nào các ngươi thực sự muốn Thú vương của Cửu Di ta phải chết sao?”

Thần Nông quốc nằm ở miệt Trung nguyên phì nhiêu nhất đại hoang, cũng là quốc gia đông dân và dồi dào sản vật nhất.

Phía Tây Nam núi non trùng điệp, khe rãnh dọc ngang, đầy rẫy độc trùng

chướng khí, hung cầm ác thú hoành hành, đường sá hiểm trở, lại ngăn cách với bên ngoài, bị xem là chốn man di mọi rợ. Nơi này có bộ tộc Cửu Di

cư trú, phong tục tập quán vô cùng lạc hậu, khác một trời một vực với

những bộ tộc ngoài kia, bị Thần tộc liệt vào hạng tiện dân thấp kém,

trai sinh ra thì làm nô bộc, gái sinh ra thì là tỳ nữ.

Hơn trăm

năm trước, Cửu Di tộc không chịu nổi ách nô dịch tàn khốc của Nhân tộc

bèn liên kết hơn trăm sơn trại chống lại, nhờ có yêu thú hung mãnh yểm

trợ đã đánh cho mười mấy đại tướng Thần tộc đi dẹp loạn phải thất bại

quay về, sau cùng kinh động đến cả Viêm Đế. Đệ nhất cao thủ Thần tộc là

Chúc Dung bèn tình nguyện xin đi hàng phục con yêu thú nổi loạn.

Giữa biển mây, một hàng chừng mười tọa kỵ do các thần tướng điều khiển lướt băng băng.

Phóng mắt nhìn ra xa, Cửu Di sơn trải dài ngàn dặm trong màn mây mù vướng

vất, trùng trùng điệp điệp, chót vót cheo leo, từng ngọn từng ngọn xanh

um, thưa thưa nhặt nhặt, gần gần xa xa, nông sâu bồng bềnh giữa khói mây mờ mịt, gió đến thì hiện, gió hết lại khuất, hệt một bức tranh thủy

mặc.

Một thần tướng nhỏ thó mặc áo đen cười nói: “Chẳng ngờ dải

đất man rợ Cửu Di lại đẹp thế này, hèn chi đám nô tỳ Cửu Di đều xinh

đẹp, các nhà hào môn quyền quý Nhân tộc rất ưa chuộng. Xưa kia năm nào

cũng có nô tỳ mới tiến cống, vậy mà từ khi đồ súc sinh kia gây loạn, hơn trăm năm nay Cửu Di không cống nạp nô tỳ, nghe nói bây giờ một nô tỳ

Cửu Di thứ thiệt có thể đổi được một cây san hô lam dưới đáy biển Quy

khư đó.” San hô dưới đáy Quy khư đối với Nhân tộc chỉ là vật để khoe

giàu nhưng đối với Thần tộc lại là thành phần trị thương, y nói mà đôi

mắt lóe sáng, rõ ràng đã có tính toán riêng.

Nam tử mặc áo lam

bên cạnh nhắc nhở: “Đừng bị phong cảnh trước mắt mê hoặc, núi rừng Cửu

Di hung hiểm lắm, Thần tộc chúng ta chẳng sợ chim dữ thú hoang, nhưng

độc chướng có thể xâm nhập vào linh thể, không thể chủ quan được, thuộc

hạ của vương tử Du Võng là Đào Nhạc bị trúng chướng khí do súc sinh đó

giăng ra, đến giờ linh lực còn chưa hồi phục hẳn đấy thôi…”

Nam

tử dẫn đầu lạnh lùng cười khẩy, kẻ áo lam biết mình đã lỡ lời, vội im

như thóc. Vị thần tướng cười nhạt trông khá anh tuấn, có điều trong mắt

thấp thoáng vẻ tàn nhẫn khiến người ta chẳng dám nhìn lâu. Hắn giẫm trên lưng Tất Phương điểu[1'>, loài chim được xưng là “đại hoang ác cầm”,

mình khoác chiến bào đen tuyền, trước ngực còn thêu ngọn lửa ngũ sắc

thếp vàng rất lớn, thoạt nhìn dấu ấn đó người ta đã nhận ra hắn chính là cao thủ đệ nhất của Thần Nông quốc, Chúc Dung. Tuy Du Võng là vương tử

nhưng Chúc Dung thần lực cao cường, nắm giữ binh quyền, xưa nay chưa

từng coi Du Võng vào đâu cả.

[1'> Loài quái điểu trong thần

thoại, mỗi khi xuất h