Polly po-cket
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327760

Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.

ng chẳng đành lòng bỏ

đi, đành ẩn mình giữa rừng dâu, nấp trong bóng tối bầu bạn với nàng.

Nhìn đám thầy thuốc lũ lượt ra vào Triêu Vân điện, tuy không nghe được

thầy thuốc nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ A Hành, hắn cũng có thể đoán được, bệnh tình Luy Tổ nhất định không nhẹ.

Cỏ dại mọc đầy dưới nền

đất rải đá xanh, không ai cắt xén, lại thêm sương đêm ướt đẫm, A Hành

giẫm lên đám cỏ ướt sũng, liền trượt chân ngã nhào.

Nàng định

đứng dậy nhưng vừa gượng dậy, cổ chân đã đau buốt, lại ngồi phịch xuống. Đột nhiên, nước mắt A Hành trào ra như mưa, nàng không dám khóc ra

tiếng, đành gắng sức kìm lại, kìm nén đến nỗi cả người run lên lẩy bẩy,

chỉ thấy từ trong ra ngoài đều buốt giá đến tận xương tủy, tựa hồ rơi

xuống hố băng vậy.

Thiếu Hạo vội vàng đứng dậy, định chạy đến đỡ nàng, chợt phát hiện có người nấp trong rừng dâu, “Ai đó?” Xi Vưu rất

giỏi ẩn nấp, Thiếu Hạo lại đang hoảng hốt tâm thần, vốn không hề phát

hiện ra, nhưng trông thấy A Hành trượt ngã, Xi Vưu đương lúc khẩn

trương, quên cả thu liễm khí tức.

Thấy Thiếu Hạo đã phát hiện ra mình, Xi Vưu chẳng buồn né tránh, cứ thế hiên ngang hiện thân. Hắn chỉ

hờ hững liếc qua Thiếu Hạo rồi đi thẳng về phía A Hành, coi Thiếu Hạo

như không khí, kéo nàng đứng dậy.

A Hành cứ ngỡ là Thiếu Hạo,

dụng lực định đẩy ra, nào ngờ lại là Xi Vưu, hai tay nàng bất giác biến

đẩy thành nắm, nắm chặt lấy cánh tay hắn, chứa chan nước mắt nhìn Xi

Vưu, vẻ mặt đau đớn bơ vơ như muốn tìm một nơi nương tựa, để trút bỏ đau thương không cách nào chịu đựng.

Xi Vưu ôm lấy A Hành, không

nói một lời, chỉ siết chặt lấy nàng, siết thật mạnh, như muốn dùng hơi

ấm của mình sưởi ấm cõi lòng nàng, giấu nàng vào máu thịt mình, không để nàng phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa.

A Hành gục đầu vào cổ Xi Vưu, cắn mạnh vào vai hắn, khóc lặng đi. Nước mắt nàng trào ra như

suối, không có vòng tay ấm áp của hắn, trái tim nàng đã chẳng còn đơn

độc lạnh lẽo nữa.

Thiếu Hạo ngẩn ra nhìn Xi Vưu và A Hành, nhưng trong mắt hai người bọn họ chỉ có nhau. Y đành lặng lẽ quay người, ưỡn

thẳng lưng, ngẩng cao đầu, từng bước từng bước đi khỏi, duy có ánh mắt

vẫn tan tác hư vô.

Huyền điểu chở y bay vút lên không, đêm nay

trăng nhạt sao sáng, muôn ngàn ngôi sao lấp lánh hệt như muôn ngàn ngọn

đèn lung linh, y ngửa mặt nhìn lên cả trời sao sáng, chợt bật cười như

điên dại, cười đến gập cả người, suýt nữa thì ngã xuống. Ngàn vạn ngọn

đèn trên sông nước Cao Tân đều an toàn, nhưng ngọn đèn cuối cùng của y

đã hoàn toàn tắt lịm!

Bảy ngày sau, theo lệ tục, phải làm lễ tế Xương Phó.

Xương Phó giết Đồng Ngư thị tội không thể tha, nhưng nàng đã lấy mạng đền

mạng. Nhờ A Hành thuyết phục, cuối cùng Hoàng Đế cũng hạ lệnh phóng

thích tất cả chiến sĩ Nhược Thủy tộc bị giam giữ, còn cho phép bọn họ dự lễ tế Xương Phó, có điều không được trở về Nhược Thủy nữa, mà trở thành thị vệ bên cạnh Chuyên Húc, mãi mãi ở lại Hiên Viên sơn.

Hoàng

Đế đích thân tới dự lễ tế Xương Phó, nghi thức do Chuyên Húc thực hiện

dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Tông Bá, nhưng Chuyên Húc lần lữa mãi vẫn không chịu bắt đầu, nói phải đợi cô cô.

Tiểu Tông Bá giục giã mấy

lần, Chuyên Húc chỉ mím môi không nói. Trước khi cậu đi, cô cô đã dặn:

“Con đi trước đi, cô cô phải đi lấy mấy thứ cho mẹ con, để mẹ con an tâm đi cùng cha con.”

Hoàng Đế hờ hững đứng ngoài quan sát.

Chuyên Húc toàn thân vận đồ tang, đứng ngay đầu tiên, gương mặt nhỏ đanh lại.

Có lẽ vừa phải trải qua hai cái tang lớn, cặp mắt cậu đượm vẻ chín chắn

trước tuổi, ánh mắt nhìn người khác luôn luôn lạnh lùng, đầy cảnh giác

và thăm dò, bởi tuổi còn quá nhỏ, chưa biết che đậy nên vẻ sắc bén bức

người đó của cậu lại càng khiến người ta kinh hãi.

Tiểu Tông Bá

nhìn giờ, không dám lần lữa thêm nữa, bèn hạ lệnh cử hành nghi thức, nào ngờ Chuyên Húc đã bước lên trước, cương quyết tuyên bố trước tất cả mọi người: “Ta nói khi nào bắt đầu thì khi nấy mới được bắt đầu!”

“Nhưng còn giờ giấc…”

Chuyên Húc trừng mắt nhìn Tiểu Tông Bá, “Người nằm đây là cha mẹ ta, ta phải làm chủ!”

Tiểu Tông Bá không nói được nửa lời, lúng túng đưa mắt nhìn Hoàng Đế, nào

ngờ Hoàng Đế chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn Chuyên Húc.

Hoàng

Đế còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Chuyên Húc là lúc cậu còn quấn tã, ông ôm Chuyên Húc vào lòng, phát hiện thấy cậu rất mẫn cảm với tiếng đàn,

khi nhạc sư cung đình đàn sai một nốt, Chuyên Húc thuở ấy còn chưa biết

nói đã cau mày. Hoàng Đế ngỡ rằng tính tình Chuyên Húc cũng giống như

Xương Ý, chỉ mê mải với những thứ vô dụng cầm kỳ thi họa, từ đó chẳng

ngó ngàng gì đến cậu nữa. Nhưng lần này, Hoàng Đế đã bắt đầu nhìn Chuyên Húc bằng con mắt khác.

Hôm nay cũng là ngày tế lễ Đồng Ngư thị, nhưng Luy Tổ là vương hậu, Thanh Dương là Hoàng Đế tương lai trong lòng mọi người, Hoàng Đế lại loan tin ra ngoài là Xương Phó bị thương trên

chiến trường, thương thế quá nặng mà qua đời, nên lễ tế đương nhiên cũng phải long trọng hơn Đồng Ngư thị “bệnh nặng mà chết” nhiều.

Trước mộ Đồng Ngư thị vắng tanh, chỉ có một mình Di Bành đang quỳ.

Thấy A Hành tiến lại, Di Bành quát