
ơng Phó ngoảnh lại bảo đám tùy tùng: “Bỏ binh khí xuống, không được phản kháng.”
Nói đoạn, nàng quay sang bế Chuyên Húc lên, thì thầm nói: “Con ngoan, mẹ
rất muốn chứng kiến con trưởng thành, nhưng không được nữa rồi, mẹ nhớ
cha lắm. Có lẽ con sẽ giận mẹ, nhưng đến một ngày nào đó, khi con gặp
được cô gái con yêu thương, hẹn thề sống chết cùng cô ấy, con sẽ hiểu
cho mẹ.” Nàng rút Nhược Mộc hoa gài bên mai tóc, đặt vào tay Chuyên Húc: “Khi nào con gặp cô gái ấy, nhớ tặng bông hoa này cho cô ấy, dắt cô ấy
tới trước mộ cha mẹ nhé.”
Chuyên Húc cũng có dự cảm không lành, liền khóc ré lên:, “Mẹ, mẹ ơi!”
Xương Phó ôm chặt lấy con trai, vừa hôn vừa dặn dò: “Về sau con phải nghe lời cô cô, cô cô sẽ chăm lo cho con, mẹ đi tìm cha con đây. Dù con có hận
mẹ, cũng nhất định phải trưởng thành, lấy vợ sinh con, sinh một bầy cháu nhỏ nhé, cha con chắc chắn sẽ vui lắm đấy…”
A Hành biết Hoàng
Đế nhất định không nhân nhượng cho hành vi hành thích ngay trước mặt mọi người của Xương Phó, không chỉ vì Xương Phó đã giết vương phi của Hiên
Viên quốc, mà còn bởi nếu bỏ qua cho Xương Phó một lần, thì những người
khác cũng được đà, chẳng coi vương pháp ra gì, tùy ý hành thích, quốc
gia sẽ loạn.
Hiện giờ trước hết phải tuân lệnh, ngoan ngoãn vào
ngục trước đã, sau đó sẽ tính kế hóa giải, xem ra Xương Phó cũng hiểu
điều này, nên mới ra lệnh cho tất cả thị vệ của mình lập tức bỏ binh khí xuống.
A Hành vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy Xương Phó bế
Chuyên Húc lên, thì thầm dặn dò, không hiểu dặn điều gì nhưng nhìn có vẻ vô cùng lưu luyến Chuyên Húc, ánh mắt lại không rời huyệt mộ của Xương
Ý, vừa cười vừa khóc, khi cười thì rạng ngời hạnh phúc, khi khóc lại bi
ai thảm thiết. A Hành bất giác lạnh toát người, lập tức chạy đến, “Tứ
tẩu, nhất định không được làm chuyện dại dột!” Nói rồi nàng với tay ra,
toan kéo Xương Phó lại.
Xương Phó đặt Chuyên Húc vào tay A Hành
đang đưa tới, “Tiểu muội, xin lỗi, phải nhờ muội lo liệu mọi chuyện rồi, nhớ chăm sóc Chuyên Húc giùm ta nhé.”
Thấy Chuyên Húc được đưa
đến tay, A Hành vội ẵm lấy nó theo phản xạ, những ngón tay lạnh buốt của Xương Phó liền lướt qua kẽ tay nàng, “Tứ ca muội nhờ ta nhắn lại rằng,
chàng không trách Xi Vưu nữa đâu.”
A Hành thoáng ngẩn người, chỉ trong chớp mắt, Xương Phó đã xoay tay lại cắm phập thanh chủy thủ vào ngực mình.
Đám thị vệ đang chạy tới bắt giữ Xương Phó thất thanh la lên, ngây người ra không hiểu mô tê gì cả.
A Hành há hốc miệng, cổ họng nghẹn ngào, ra sức ấn đầu Chuyên Húc vào
lòng mình, không để cậu trông thấy, thân hình nàng run lên bần bật,
khiến Chuyên Húc cũng run bắn lên theo.
Chuyên Húc khóc ré lên
gọi mẹ, đột nhiên cắn mạnh vào tay A Hành, thừa dịp quay phắt lại, trông thấy trên ngực mẹ cậu cắm một thanh chủy thủ, thân mình loạng choạng
tiến về phía huyệt mộ của cha. Y phục mẹ cậu nhuộm đầy máu tươi, đỏ đến
chói mắt, hệt như tấm áo cưới đỏ rực mà cậu trông thấy trong hôn lễ của
Đại bá vậy.
Xương Phó giẫm lên vùng máu lênh láng, từng bước,
từng bước, cuối cùng cũng bước đến bên huyệt mộ của Xương Ý. Nàng chăm
chú nhìn A Hành rồi từ từ rút chủy thủ ra, tựa hồ định trao lại cho A
Hành, nhưng đã sức tàn lực kiệt, cánh tay rũ xuống, chủy thủ cũng theo
tay rơi xuống đất, keng một tiếng rất khẽ, lại chấn động tất cả mọi
người ở đó.
A Hành nước mắt như mưa, gật gật đầu, “Muội hiểu mà, Tứ tẩu, tẩu yên tâm đi đi! Nhắn lại với Tứ ca, muội nhất định không để
bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến Chuyên Húc đâu!”
Xương Phó nhoẻn cười rạng rỡ, buông mình rơi xuống mộ huyệt tối đen sâu hút.
Chuyên Húc rào lên thảm thiết: “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con!” Đột nhiên, chẳng hiểu cậu lấy đâu ra sức mạnh, đẩy phắt A Hành ra, lảo đảo chạy về phía mộ
huyệt, “Mẹ, cha, đừng bỏ con mà!”
Thật lạ lùng, có lẽ vì linh lực của Xương Phó tản mác, làm biến đổi cả cảnh vật xung quanh, huyệt mộ đột nhiên tự động khép lại.
Mặt đất bốn bề lập tức gồ lên rồi từ từ hợp lại, tạo thành một nấm đất như bát úp, cản Chuyên Húc lại bên ngoài.
Phía trên huyệt mộ, từ những vết máu loang lồ Xương Phó để lại, chợt mọc ra
vô vàn đóa hoa nhỏ không tên. Cứ hai đóa chung một cánh, cùng một cuống, nương tựa vào nhau, rỡ ràng đón gió, chẳng mấy chốc, cả nấm mồ đã phủ
kiến những đóa hoa đỏ thắm. Gió thổi qua, trăm ngàn đóa hoa đung đưa
trước gió, dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng cười rộn rã đâu đây.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không thốt nổi một
lời, chỉ mình Chuyên Húc vẫn ra sức đấm vào nấm mộ, khóc lóc gọi: “Mẹ
ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”
A Hành nhặt thanh chủy thủ đẫm máu Xương Phó
lên, quỳ xuống trước mộ Tứ ca, Tứ tẩu, gương mặt tái nhợt chết lặng, như một pho tượng vô hồn.
Hoàng Đế ngồi lặng trong Chỉ Nguyệt điện, nét mặt tiều tụy mệt mỏi, liên tiếp cử hành ba tang lễ, con trai, con
dâu, rồi đến vợ, dẫu là người kiên cường như ông cũng không sao chịu
nổi.
Dường như vì mọi sự xảy ra quá nhanh, mãi đến giờ ông vẫn còn ngỡ ngàng, chưa hề tin đó là sự thật. Đồng Ngư đi thật rồi sao?
Từ lần đầu gặp gỡ khi còn nhỏ tuổi vô tư, đến sau này nghi