
kỵ lẫn nhau,
tuy ngày ngày Đồng Ngư đều kề cận bên giường, nhưng ông lại thấy nàng
mỗi lúc một xa lạ, không còn là cô bé nấp trong ruộng cao lương ném quả
lê vào ông ngày nào nữa. Mấy ngàn năm yêu hận dây dưa, mỗi lần ông nhẫn
nhịn, chỉ là vì nhớ đến cái đêm trăng sáng sao thưa ấy, trên đỉnh núi
mọc đầy cỏ dại, ông từ một chàng trai biến thành một người đàn ông, Đồng Ngư cũng từ một cô bé biến thành một người phụ nữ, nàng đã rúc vào lòng ông run lên, chẳng rõ là lạnh vì gió núi, hay là vì căng thẳng sợ hãi.
Ông đã hứa với Đồng Ngư: “Ta sẽ cất căn nhà thật lớn để cưới nàng về.”
Đồng Ngư phì một tiếng: “Ai thèm? Mông Đàm mấy ngày trước đến cầu hôn
với cha ta cũng có căn nhà lớn lắm rồi.” Ông cười trỏ vầng trăng trên
trời: “Căn nhà ta cất có thể trông thấy ánh trăng đẹp nhất trần đời,
giống như đêm nay vậy, hai ta có thể ngày ngày ngắm trăng cùng nhau.”
Đồng Ngư vùi mặt vào ngực ông cười thầm, thân mình không run lên nữa,
chỉ nghe tiếng thì thào khe khẽ: “Ta không muốn ngắm trăng, chỉ muốn
ngắm tên ngốc trỏ vầng trăng kia thôi!”
Năm ấy, hai người bọn họ bất kể thế nào cũng không ngờ được, mấy ngàn năm sau, ngay giữa Chỉ
Nguyệt điện mà ông xây dựng cho Đồng Ngư, ông lại giận dữ tuyên bố cắt
đứt tình xưa, còn nói nếu Đồng Ngư dám động vào người trên Triêu Vân
điện nữa, ông sẽ khiến nàng tan thành tro bụi. Rồi mặc cho nàng khóc lóc thảm thiết, ông đá văng nàng ra, quyết định dứt khoát rời bỏ, mà đâu có ngờ, nàng còn dứt khoát rời bỏ hơn ông.
Hoàng Đế đẩy cửa ra,
liền trông thấy vầng trăng khuyết cong cong như móc câu ngoài cửa sổ.
Ông tựa người vào sập, lặng lẽ ngắm trăng.
Tòa cung điện này
dựng nên vì Đồng Ngư, nhưng cả ngàn năm nay, ông chưa hề cùng Đồng Ngư
sánh vai ngắm nhìn trăng sáng, ông đã không còn là ông năm ấy, nàng cũng không còn là nàng khi xưa, sánh vai cùng ngồi còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Có điều, chẳng rõ tại sao, sau một ngày mệt mỏi, ông luôn thích nằm dài ở đây, ngắm nhìn trăng sáng, dưới ánh trăng mờ ảo ấy, có ông một thời trẻ trung sôi nổi, còn có cả một thiếu nữ có thể làm chứng cho thời niên
thiếu sôi nổi của ông. Có điều thời gian đằng đẵng xóa nhòa tất cả, ông
đã chẳng còn phân rõ được người con gái mình nhung nhớ là ai, là cô gái
yểu điệu run lên trong lòng ông, hay nàng thiếu nữ ngạo nghễ băng qua
ánh trăng vằng vặc bước đến trước mặt ông, hay đều không phải?
Hoàng Đế tựa mình vào gối ngọc, tựa ngủ mà không phải ngủ, chẳng biết bao lâu sau, có thầy thuốc tới cầu kiến.
“Muộn thế này, thần vốn không nên tới quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, nhưng bệ hạ
đã căn dặn phải lập tức bẩm báo bệnh tình của vương hậu nương nương, bất kể lúc nào.”
Hoàng Đế ôn hòa mà uy nghiêm nói: “Ngươi làm đúng lắm.”
“Nghe các cung nữ hầu hạ vương hậu kể, vừa nghe tin Tứ vương tử phi tự vẫn,
vương hậu nương nương tức thì ngất lịm, bọn họ vội tuyên triệu thần, khi thần đến nơi thì vương hậu đã tỉnh lại, mặc cho thần khuyên can đủ mọi
cách, nương nương vẫn bắt đám cung nữ kể lại tường tận sự tình. Nghe nói Đồng Ngư nương nương vì cứu Cửu điện hạ mà đem thân đỡ đao, chết ngay
tại chỗ, nương nương lại kích động cười rộ lên, cười mãi cười mãi rồi
bắt đầu òa lên khóc, vừa khóc vừa ho rũ rượi, ho ra toàn là máu. Các
cung nữ quỳ đầy dưới đất, kẻ van vỉ người khuyên nhủ, nhưng vương hậu
vẫn kích động, không sao bình tĩnh lại được, cũng không chịu cho thần
xem bệnh, may sao bấy giờ vương cơ về kịp, dẫn theo Chuyên Húc vương tử
và Cửu Dao vương cơ quỳ trước giường vương hậu, dập đầu lia lịa, bấy giờ vương hậu mới chịu để cho thần chẩn mạch.”
“Bệnh tình bà ấy thế nào?”
“Uất khí tích tụ trong ngực, nhiều năm không tan, tâm mạch đã thương tổn, từ sau khi Chuyên Húc tiểu vương tử ra đời, bệnh tình vương hậu đã có biến chuyển, có điều mấy ngày nay liên tiếp bị kích động, cơn bệnh không còn khống chết được nữa, linh khí rối loạn hoàn toàn, hiện giờ thần cũng
không dám dùng thuốc, chỉ dám kê vài vị an thần thôi.”
“Rốt cuộc là sao?”
Thầy thuốc thoáng do dự, đoạn dập đầu binh binh, khẽ đáp: “Trầm kha khó
chữa, không cách nào cứu vãn, sớm muộn ắt sẽ… Thần không dám thưa thật
với vương hậu, chỉ nói là nhất thời đau buồn quá độ, yên lòng tĩnh dưỡng sẽ khỏe.”
Hoàng Đế kinh ngạc sững sờ, bất giác lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Thầy thuốc căng thẳng đợi hồi lâu, chẳng thấy Hoàng Đế ừ hữ gì. Y len lén
nghiêng đầu nhìn trộm Hoàng Đế, từ góc độ của y, chẳng thể thấy được nét mặt Hoàng Đế, chỉ thấy rõ mồn một khung cảnh ngoài song. Vành trăng
cong vút như một chiếc móc câu ngọc ngà nghiêng nghiêng treo dưới song
cửa.
Hoàng Đế vẫn không lên tiếng, thầy thuốc cũng chẳng dám ho he.
Mãi đến khi đầu gối gã thầy thuốc đã tê dại cả đi, Hoàng Đế mới đột ngột
định thần lại, trông thấy y, Hoàng Đế ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi còn ở
đây?”
Thầy thuốc vội dập đầu: “Thần cáo lui.” Đoạn tức tốc lùi ra khỏi đại điện.
Trăng lên quá đỉnh đầu, mọi âm thanh đều bặt tiếng.
Chu Du ngồi trông Luy Tổ, cứ tựa người bên sập gật gà gật gù. Vân Tang đã
dắt Chuyên Húc và Cửu Dao đi nghỉ. A Hành còn đang tất bật giã thuốc,
như