Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325750

Bình chọn: 9.5.00/10/575 lượt.

h Xi Vưu vẫn gối đầu lên chỗ Tây Lăng Hành từng gối, uể oải cười

ngước mặt nhìn trời.

Tiếng kêu thảm từ từ tắt lịm, sơn cốc khôi

phục lại vẻ tĩnh lặng, cả thôn làng đều đã biến mất, chỉ còn đám cây cối xanh um ken dày rậm rạp.

Hắn nhảy lên lưng đại bàng, đại bàng vỗ cánh bay lên, thoáng chốc đã biến mất giữa bầu không.

Dưới ánh trăng, đàn tế cũng như bốn bề quanh đó đều bị đám cây cối bao phủ

dày đặc, nhìn từ trên xuống trông như một nấm mồ vĩ đại xanh mướt. [1'> Trích trong bài từ theo điệu Giang thành tử của Tô Thức (1036-1101), nhan đề Nghe đàn tranh trên hồ, cùng Trương Tiên Đồng làm thơ. (ND)

Dưới một trời hoa tuyết tả tơi, hai người họ sánh vai cùng ngồi trên vách

đá. Xi Vưu ngẩng đầu nhìn ánh trăng vằng vặc, nghe lòng mình êm đềm vui

vẻ, tựa như được trở về miền rừng núi mênh mông ấy, tự do tự tại, chẳng

còn cô đơn nữa.

Phía Tây đại hoang có một ngọn núi tuyệt

đẹp, tên gọi Ngọc sơn[2'>. Ngọc sơn là thánh địa thời thượng cổ, linh khí vô cùng đặc biệt, bất kể thần binh lợi khí nào chỉ cần tiến vào Ngọc

sơn sẽ mất hết pháp lực, đúng là chốn đào viên ngoài cõi thế, vĩnh viễn

không có giao tranh. Tất cả nữ tử cai quản Ngọc sơn đều phải tuân theo

cổ huấn, không dính líu hồng trần, tránh xa phân tranh. Qua bao cuộc

chiến tranh của Thần tộc, ngọn Ngọc sơn nằm ngoài cõi thế đã chở che cho không ít thần thánh cùng yêu tinh, ngay hai Thần tộc thượng cổ là Thần

Nông và Cao Tân đều từng nhận ân huệ của Ngọc sơn, bởi thế, địa vị của

Ngọc sơn ở đại hoang vô cùng tôn quý, đến Tam Đế cũng phải nhân nhượng

ba phần.

[2'> Theo Sơn Hải kinh, phần Tây Sơn kinh: “Đi về phía

Tây ba trăm năm mươi dặm có ngọn núi tên gọi Ngọc sơn, là nơi ở của Tây

Vương Mẫu.” Quách Phác chú thích: “Trên núi có nhiều ngọc thạch, nên gọi Ngọc sơn.”

Nữ tử cai quản Ngọc sơn được tôn xưng là Vương Mẫu,

vì Ngọc sơn ở phía Tây nên người đời thường gọi là Tây Vương Mẫu, cứ ba

mươi năm Vương Mẫu lại bày tiệc Bàn Đào một lần, mời anh hùng thiên hạ

tụ họp về. Mấy ngày nay lại là tiệc Bàn Đào ba mươi năm mới có một lần,

khách khứa từ bát hoang lục hợp tới dự tiệc, trên Ngọc sơn người đến kẻ

đi cứ nườm nượp.

Xi Vưu mình khoác hồng bào, rảo bước từ phía Dao trì tiến lại, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt sắc lạnh.

Bên bờ Dao trì trồng rất nhiều đào, hoa nở ngàn năm không tàn, trên bờ sắc

hoa lộng lẫy, dưới nước sóng biếc dập dờn, hoa rọi nước, nước chiếu hoa, trên bờ dưới nước, từng khóm từng cụm, soi rọi lẫn nhau, lung linh rực

rỡ.

Một cơn gió thổi, cánh hoa lả tả rụng xuống như mưa, phớt

qua chân mày, gò má, bờ vai của Xi Vưu, hắn bước chậm lại, nhìn cảnh

tượng hoa bay ngập trời, ánh mắt chợt trở nên bàng hoàng ngơ ngẩn, thấp

thoáng vẻ bi thương.

Hắn dõi mắt nhìn theo những cánh hoa rơi

nương chiều gió, trông về phía xa xăm – sóng biếc lăn tăn, khói sóng mịt mờ, mười dặm rừng đào, chín khúc hành lang, nữ tử áo xanh đứng dựa lan

can trong tòa nhà thủy tạ đỏ thắm, tay cầm một cành đào, cúi đầu dứt nhị hoa ném xuống Dao trì trêu đùa bầy cá ngũ sắc.

Tim Xi Vưu bỗng

đập rộn lên, hắn lập tức sải bước tiến lại, vừa đi vừa nhìn nữ tử áo

xanh không rời mắt, nhưng bóng hoa trùng trùng cách trở, dáng người cứ

thoắt ẩn thoắt hiện, không sao nhìn rõ, khi hắn chạy tới thủy tạ thì đã

chẳng thấy người kia đâu nữa.

Xi Vưu cuống cuồng nhìn quanh tìm

kiếm, nghe tiếng cười lanh lảnh từ rừng đào vọng ra, hắn liền chạy như

bay đến, thấy một đám thiếu nữ đang nô đùa, trong đó có một nàng mặc áo

xanh, hắn cất tiếng gọi “A Hành” đồng thời giơ tay toan túm lấy nàng,

thiếu nữ bèn tươi cười ngoảnh đầu.

Cánh tay Xi Vưu khựng lại giữa chừng, không phải nàng!

Dáng người bên hàng hiên sóng biếc phảng phất giống A Hành, trong lúc nhất

thời ngơ ngẩn hắn lại lầm tưởng đó là nàng, nhưng nàng lìa trần đã hai

năm, thoáng động lòng đó chỉ là ảo giác dưới bóng hoa trong buổi chiều

tà mà thôi.

Xi Vưu thất vọng quay người bỏ đi, hoa đào bên Dao

trì được mặt trời chiếu rọi rực lên như lửa, nhưng trong mắt hắn, hương

sắc ngập trời thảy đều lợt lạt, toát lên vẻ tịch liêu khôn tả.

Hai nữ tử sánh vai nhau đi giữa rừng đào, nhìn bề ngoài như đồng trang lứa, nhưng thực tế vai vế lại khác hẳn nhau. Một người là Vân Tang, Đại

vương cơ Thần Nông quốc, người kia là Ngọc sơn Vương Mẫu.

Nghe

đồn trên Ngọc sơn có vô số bảo bối, Vân Tang bèn tò mò hỏi Vương Mẫu xem Ngọc sơn rốt cuộc cất giấu những thần binh bảo khí gì.

Vương Mẫu chẳng hề giấu giếm Vân Tang, liệt kê tường tận từng thứ một.

Vân Tang xuất thân từ Thần tộc thượng cổ, sẵn có gia học uyên nguyên, cũng

từng nghe nói tới một vài thần khí mà Vương Mẫu kể ra, nhưng nàng chưa

hề biết món binh khí đứng đầu các thần binh lại là một cây cung không có mũi tên.

Vân Tang hỏi Vương Mẫu: “Chỉ nghe nói Bàn Cổ đại đế có một cây búa Bàn Cổ xẻ được đất trời, chưa từng nghe tới cung Bàn Cổ, lẽ nào trên đời này không có mũi tên nào lắp được vào cung ư? Đã không có

tên thì cung còn dùng làm gì nữa?”

Vương Mẫu tính tình nghiêm

túc, nói năng trang trọng nhưng đối đáp với Vân Tang lại vô cùng hòa

nhã, dịu dàng: “


Lamborghini Huracán LP 610-4 t