
áo ngắn, quăng thiết chùy, khoác
vương bào, cầm trường kiếm một mình bức lui mười vạn đại quân Thần Nông, nhưng trăm họ Cao Tân lại thích thuật chuyện Thiếu Hạo rèn sắt hơn.
Lão già râu dê hớp một ngụm nước rồi hắng giọng kể tiếp: “Có lẽ vì thân
phận đã lộ nên Thiếu Hạo không quay lại vùng quê đó nữa, nhưng nơi ấy
sau cũng đổi tên thành Thiết Tượng Phô[1'>, một là để tưởng nhớ chàng thợ rèn Thiếu Hạo, hai là bởi lúc còn ở đó, mỗi khi có người tới xin học
nghề rèn, y đều tận tâm chỉ dạy, khiến trong vùng nổi lên rất nhiều thợ
rèn kỹ nghệ phi phàm, lò rèn mọc lên san sát, đám quý tộc Nhân tộc hay
tới đó sắm vũ khí tùy thân để thể hiện địa vị, nhìn binh khí mấy vị tiểu ca ngồi đây mang theo người có vẻ bất phàm, e rằng cũng từ Thiết Tượng
Phô mà ra.”
[1'> Lò rèn. (ND)
Mấy gã thiếu niên sững
người, bất giác đặt tay lên bội kiếm mà mình vẫn lấy làm tự hào. Lão già mỉm cười: “Cao Tân quốc trọng lễ nghĩa, phân chia đẳng cấp giàu nghèo
rất rạch ròi, vậy mà Thiếu Hạo thân là vương tử tôn quý lại đi rèn nông
cụ cho dân, còn tận tâm chỉ bảo những kẻ ham học hỏi. Hơn ngàn năm nay
có vẻ như y lánh đời ở ẩn nhưng khắp Cao Tân nơi nào cũng có những
truyền thuyết về việc y diệt ác trừ yêu, cứu khổ giúp yếu. Lần này việc
trấn áp bạo dân rất tốn sức, lại chẳng được lợi lộc gì, các thần tiên
khác tránh còn không kịp, vậy mà Thiếu Hạo chủ động xin đi, đủ thấy y
nhất định không phải kẻ hèn nhát sợ sệt. Lão đây thấy mấy vị tiểu ca ăn
mặc như sắp đi xa, những lời vừa nãy nói trên lãnh thổ Thần Nông thì
chẳng sao, nhưng ngàn vạn lần đừng tức giận mà nói càn ở Cao Tân, muôn
dân ở đó vô cùng kính trọng Thiếu Hạo, e rằng sẽ kích động dân chúng
đó.”
Thấy mấy gã thiếu niên Thần Nông sa sầm mặt, lão già lại
chuyển chủ đề: “Nói đến hạn hán chẳng thể không ca ngợi Đại vương cơ[2'>
Vân Tang của Thần Nông. Thần Nông và Cao Tân đều bị hạn hán nghiêm trọng nhưng vương cơ luôn thương xót muôn dân, dốc sức vì bách tính nên đến
giờ Thần Nông chỉ phải chịu thiên tai chứ chẳng có nhân họa. Còn Cao Tân và Trung Dung vương tử không gánh vác nổi, dân chúng nổi loạn khiến các quan lại Thần tộc địa phương bị đánh chết, may giờ có Thiếu Hạo chủ
động xin đi dẹp loạn, bằng không e rằng nhân họa còn dữ dội hơn thiên
tai nữa kìa.”
[2'> Vương cơ: Trước thời nhà Chu, con gái của đế
vương và chư hầu đều gọi là vương cơ, từ thời nhà Chu trở đi, con gái
thiên tử dần dần đổi sang gọi là công chúa, con gái của chư hầu hoặc
thân vương gọi là quận chúa. (ND)
Bấy giờ vẻ mặt đám thiếu niên
Thần Nông mới giãn ra, họ tránh không nhắc tới Thiếu Hạo nữa, chỉ nhao
nhao tán dương Vân Tang lên tận mây xanh.
Tây Lăng Hành cúi đầu, chẳng hiểu đang nghĩ gì, vẻ mặt nửa mừng nửa lo.
Xi Vưu cũng có vẻ ngẩn ngơ, đột nhiên cau mày đứng dậy bước ra ngoài, đứng giữa đồng hoang nghiêng tai nghe ngóng.
Để trốn tránh Xi Vưu, Tây Lăng Hành đã phải thay đổi hành trình hết lần
này sang lần khác, cũng hết lần này sang lần khác vô tình tránh khỏi
Chúc Dung, nhưng lần này, dường như Chúc Dung đã nhận ra điều gì đó nên
tìm thấy hành tung bọn họ rất nhanh, chắc hẳn không thể đánh bài chuồn
được nữa, phải tính cách khác thôi.
Thấy Xi Vưu quay lại, Tây Lăng Hành liền hỏi: “Ngươi ra ngoài làm gì đó?”
Xi Vưu cợt nhả cười đáp: “Ta sực nhớ ra chuyện chung thân đại sự còn phải
hỏi ý kiến cha mẹ nên vừa nãy đi nhờ người đưa tin về nhà, mời cha mẹ
tới gặp cô.”
Tây Lăng Hành vừa hớp một ngụm canh nóng, nghe hắn
nói liền mắc nghẹn, suýt nữa chết sặc. Nàng yếu ớt chỉ mặt Xi Vưu, giận
đến nỗi không thốt nên lời.
Ăn xong bữa, hai người bèn chọn hai gian phòng sát vách nghỉ tạm.
Đêm xuống, Tây Lăng Hành nằm trên giường trằn trọc hoài không ngủ nổi,
trong đầu cứ lởn vởn câu chuyện Cao Tân Thiếu Hạo xin đi dẹp loạn vừa
nghe kể. Lại nghĩ tới gã khùng Xi Vưu, nàng rùng cả mình, quyết định bỏ
đi ngay lập tức, lần này nàng muốn đi về hướng Đông, xem xem Cao Tân
Thiếu Hạo mà mình đã nghe danh từ nhỏ đến lớn rốt cuộc ra sao.
Nàng quyết định khởi hành ngay giữa đêm để cắt đuôi Xi Vưu.
Lựa lúc đêm khuya người vắng, Tây Lăng Hành bèn khoác tay nải rón rén rời khỏi quán trọ.
Vừa đi vừa thấp thỏm, sau cùng Tây Lăng Hành dừng bước, ngoảnh sang phải
rồi ngoảnh sang trái, thấy chẳng có ai cả, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm,
tươi cười quay đầu lại lập tức trợn tròn mắt lên.
Xi Vưu đang
đứng ngay trước mắt, vẻ mặt bực bội, nghển đầu nhìn về phía sau nàng,
dường như không hiểu sao nàng lại lén lén lút lút như thế. Hắn ghé tai
Tây Lăng Hành căng thẳng hỏi: “Sao thế? Có tên vô lại nào bám đuôi chúng ta ư?”
Tây Lăng Hành hít sâu một hơi, lấy tay che mặt rồi cắm
cúi cất bước, chẳng buồn liếc Xi Vưu, chỉ sợ mình không nhịn được sẽ
giết luôn tên vô lại này.
Xi Vưu lẵng nhẵng bám theo sau thở vắn than dài: “Có một chuyện thực hổ thẹn, vừa nãy ta nhận được tin bề trên trong nhà sai đi làm chút việc, e rằng phải xa cô mấy ngày rồi.”
Tây Lăng Hành lập tức bỏ ngay tay xuống, cười tươi rói: “Không sao không
sao, nam tử hán đại trượng phu chí ở tứ hải, lòng theo ngũ hổ, công
tru