
ùng với
đau lòng……
「 La Ẩn……?」 Cô sững sờ nhìn hắn.
「 Uyển Thanh…… Uyển Thanh a……」 Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, giống như cô là món bảo bối hắn yêu quý nhất.
「 La Ẩn?」Ánh mắt của cô từ trên mặt hắn dời xuống, sau đó cô nhìn thấy trước mặt hắn nhuộm một mảng lớm máu tươi.
Ở phía sau hắn, rõ ràng Lưu Chí Tuyên đã chết ngất không biết khi nào trong tay còn có một khẩu súng, người kia…… lại dùng một hơi cuối cùng
bắn chết La Ẩn!
Huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn biến thất, toàn thân lạnh như băng, , nhanh chóng chết đi……
「 Không –」
Lúc La Ẩn ngã xuống đồng thời trong phòng Xuân Lưu Hoa bật ra ra một
tiếng khóc kêu làm người ta đoạn trường thê lương, người nghe thấy cũng
đau long không thôi –
Thiên thượng
「 Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Ta thật vất vả trải qua khảo nghiệm, ngươi lại đoạt lấy tư cách làm người của ta, trong nháy mắt
tước đoạt tánh mạng của ta –」
Biệt phủ trong Vân tiên động, truyền ra một tiếng sôi sục kháng nghị.
「 Ngươi ở nhân gian sát sinh nhiều lắm, cho nên phải dùng mạng của
ngươi để đền.」 Tiên nhân thản nhiên quạt lông, nhìn La Ẩn tuấn dật phi
phàm đứng trước mắt.
「 Vậy còn Lưu Tô làm sao bây giờ? Ta chết, nàng làm sao bây giờ?」 La Ẩn đau lòng như cắt.
「 Đó cũng là tu hành của nàng.」 Tiên nhân lại nói.
「Ngươi…… Ngươi thật lạnh lùng……」 La Ẩn tức giận đến mắng to.
Cẩn thận lời nói nha tiểu tử, làm sai chuyện nói không chừng phải bị
phạt nha! Đồ dùng của ta khá nhiều, không phải chỉ có một loại Phong hồn châm.」 Tiên nhân lạnh lùng nói.
「 Ngươi……」 La Ẩn lâm vào chán nản.
「 Tốt lắm, thấy tình cảm của ngươi và Lưu Tô sâu đậm, ta liền giúp ngươi một lần nha!」 Tiên nhân liếc mắt hắn một cái.
「 Thật ư?」 La Ẩn kỳ thật không quá tin tưởng tiên nhân sẽi tốt tâm như vậy.
「 Ta cho hồn phách ngươi hạ phàm, cho ngươi mượn xác chuyển sinh,
chẳng qua là diện mạo người nọ cùng ngươi một chút cũng không giống,
ngươi không thể chủ động nói cho Lưu Tô thân phận của ngươi, chỉ có làm
cho chính nàng nhận ra ngươi, ngươi mới có thể ở lại nhân gian, nếu
không ta sẽ lập tức đem ngươi triệu hồi.」 Tiên nhân cười nói.
Quả nhiên……
「 Nếu ta không nói cho nàng ta là ai, nàng làm sao có thể nhận ra ta?」 Hắn giận trừng mắt tiên nhân.
「 Vậy dựa vào năng lực chính ngươi đi đả động Lưu Tô, các ngươi có
thể tái tục tiền duyên hay không đều phải xem biểu hiện của ngươi…..」
「 Cái gì? Cái này bảo ta làm như thế nào? Lưu Tô căn bản không biết ta, ta làm sao có thể tiếp cận nàng……」 La Ẩn cả giận.
「 Vậy nghĩ biện pháp làm cho nàng nhận ra ngươi, nghĩ biện pháp làm
cho nàng yêu ngươi a! Điểm ấy không phải thủ đoạn trước kia ngươi am
hiểu nhất sao?」 Tiên nhân nói xong phất trần vung lên, trực tiếp đánh
hắn rớt xuống thế gian.
Mây mù lúc ẩn lúc hiện, đường tình xa xôi, lần này đổi lại La Ẩn mang theo tâm của hắn đi tìm tình yêu thuộc về hắn.
Nhân gian
Là bồn hoa kia làm cho Hướng Uyển Thanh bắt đầu chú ý người đàn ông kia.
Một năm trước, tiếng sung kia vang lên đánh nát thế giới của cô, tuy
rằng Lưu Chí Tuyên sau đó cũng do mất máu quá nhiều mà chết nhưng hắn
chết cũng không được lại sinh mệnh của La Ẩn,cô cứ như vậy ở lại một
mình, một mình chịu nổi đau dằn vặt.
Một năm nay không có La Ẩn, tim của cô cũng chết theo, một mình ở tại Xuân Lưu Hoa, trồng hoa, bán hoa, cuộc sống trôi qua đơn giản mà cô
tịch.
Cô không hiểu hoa nghệ cho nên trong phòng cũng không cắm,chẳng qua
là mất đi hoa làm đẹp, phòng trong liền có vẻ càng âm u nặng nề.
Ngày đó khi người con trai kia xuất hiện ở trước mặt cô,cô chính một
mình nước mắt ròng ròng, người đó thật sâu nhìn cô một cái, không hỏi gì chỉ nói muốn mua hoa, chọn đại một nhánh hoa sau đó đến tính tiền.
Cô không có tâm tư vào việc buôn bán, chỉ thản nhiên nhìn hắn nói:「 Tặng cho anh.」
「 Cô như vậy tiệm hoa này rất nhanh sẽ sụp đỗ.」 Người đàn ông đó chế nhạo nói.
「 Sụp cũng thế,tôi không cần.」 Cô nhẹ giọng nói.
「 Như vậy không được, cô căn bản không muốn sống……」 Người đó lắc đầu.
Cô cả kinh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn người đàn ông tuấn nhã, đeo kính mắt gọng đen giống như một người trí thức.
「 Tôi cắm hoa cho cô, được không?」 Hắn bỗng nhiên nói.
「 Yêu cầu của tôi rất cao, kỹ thuật quá kém tôi không cần.」 Cô nói không chút khách khí.
「 Muốn hay không nhìn hoa nghệ của tôi một chút?」 Hắn giựt giây.
「 Tôi không có tâm tình.」 Cô nói xong liền xoay người đi vào phòng hoa.
Người đó không nghe theo tìm đại một cái lọ tùy tay cắm một bông hoa sau đó đặt ở cửa trước khi rời đi.
Cô đến lúc chạng vạng mở cửa mới phát hiện chậu hoa kia, cô nhất thời ngây dại.
Đơn giản mà bố cục khéo léo, chỉ có mấy đóa hoa và lá cây, lại làm cho người ta thán phục.
Nhưng cô không chỉ thấy than phục, mà cô còn cảm thấy kinh ngạc!
Xem ra tay nghề của người này quả thực giống như là……
Tim cô cả kinh không dám nghĩ thêm, sợ do chính mình quá mức nhớ đến La Ẩn mà sinh ra.
Không lâu sau người đàn ông đó lại tới cửa, hắn theo thường lệ chọn một ít hoa, cô vì cảm ơn lọ hoa của hắn vẫn không thu tiền.
「 Tôi đây đành phải cắm thêm lọ hoa khác đưa cho cô.」