
sau khi có
được Hướng Uyển Thanh, hắn trở nên tham lam không muốn ngừng, một ngày
làm sao đủ? Ngàn năm cũng không đủ a, hắn muốn yêu cô thật yêu lâu,thật lâu……
Không biết có phải là hắn quá tham lam đã rước lấy trừng phạt, đúng
lúc này một đau đớn cỗ chưa bao giờ có phút chốc nổ tung ở trong lòng
hắn, toàn thân hắn trong nháy mắt co rút, lớn tiếng gào thét –
「 A–」
Hướng Uyển Thanh thức tỉnh,ngồi dựng lên, thấy cả người hắn vặn vẹo ở trên giường lăn lộn, sợ tới mức thẳng kêu.
「 La Ẩn! La Ẩn!」
La Ẩn cái gì cũng nghe không thấy, hắn một cái xoay người ngã nhào
xuống dưới giường giống như dã thú bị thương, không ngừng thống khổ giãy dụa.
「 Trời ạ! Là Phong hồn châm sao? Phải không? Làm sao bây giờ? Mình
nên làm cái gì bây giờ? Ai tới nói cho mình biết……」 Hướng Uyển Thanh đi
theo nhảy xuống giường, gấp đến độ đỏ hốc mắt lại không biết làm như thế nào mới có thể giúp hắn.
La Ẩn có thể cảm nhận được băng hỏa luân phiên di động ở trong ngực
hắn, đó có phải là Phong hồn châm sắp đoạt đi hồn phách của hắn, cũng
nói rõ hắn như cũ là một chỉ hồ……
Đáng ghét!
Hắn không muốn rời khỏi Hướng Uyển Thanh, thời gian quá ngắn! Hắn còn có thật nhiều điều muốn nói với cô, còn có thật nhiều việc làm chung
với cô….. Hắn không muốn biến mất như vậy……
Cuộn tròn than thể gầm nhẹ, hắn đau đớn than thể không ngừng run rẩy, cảm thấy sức lực toàn than từng chút từng chút bị hút đi.
「 La Ẩn……」 Hướng Uyển Thanh quỳ gối ở bên người hắn, muốn ôm chặt hắn muốn thay hắn chia sẻ cơn đau, nhưng mà cô lại sợ ngược lại sẽ hại hắn.
「 Đừng khóc……」 Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô, chuyên chú nhìn dường như muốn khắc sâu mặt cô.
「 Em nên làm như thế nào mới có thể cứu anh?」 Cô rơi lệ nhìn hắn.
「 Chỉ cần em yêu anh,anh sẽ không đau, Uyển Thanh……」 Hắn nói mới nói một nửa đột nhiên cảnh giác nổi lên.
Trong không khí có tiếng động khác thường truyền đến, có người xâm
nhập Xuân Lưu Hoa, hơn nữa người tới còn mang theo luồng sát khí tà ác.
Mùi này……
Hắn ngửi mùi hơi thở kia, đột nhiên sắc mặt đại biến.
Cái loại nước hoa tinh phẩm này , hắn từng ở trên người một người ngửi qua……
「 Làm sao vậy?」Cô phát giác sắc mặt hắn thay đổi.
「 Đáng ghét…… Có người đến……」 Hắn nhíu mày thầm nguyền rủa.
Ai? Ai tới?」 Cô kinh ngạc hỏi.
「 Lưu Chí Tuyên.」 Hắn cắn răng nói, trong lòng thầm kêu không ổn, tên kia lại muốn theo đến tận cùng, lại còn tìm tới cửa, hơn nữa còn dẫn
theo một nhóm người đang cưỡi ngựa.
「 Cái gì?」 Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn bộ trắng xanh. Lưu Chí Tuyên cái tên cố chấp biến thái vì sao không chịu buông tha cô?
「 Chết tiệt…… Vì sao…… hết lần này đến lần khác lại chọn đúng thời cơ quan trọng……」 Nội tâm hắn tràn ngập sầu lo, giờ phút này hắn căn bản
không thể bảo vệ Hướng Uyển Thanh.
「 Chúng ta trước nêntrốn đi, đừng đối mặt với hắn……」 Cô lau đi nước
mắt trên mặt, tính nâng hắn dậy nhưng tay cô mới đụng tới hắn, hắn dường như bị hỏa chích đến kiệt lực hô to.
「 A –」 Ngay sau đó, thân thể hắn bắt đầu biến hình, không đến vài
giây một người đàn ông tuấn mỹ lập tức biến thành một con Bạch hồ.
Cô kinh hoàng thất thố theo dõi hắn, cả người ngây ngẩn.
Là cô làm sai sao? Là do cô yêu hắn………… nên mới hại hắn sao?
「 La Ẩn……」 Cô đau đớn gào khóc.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lưu Chí Tuyên trên vai còn băng vải không chút khách khí tiến vào, thấy Hướng Uyển Thanh ở một bên Bạch Hồ khóc.
「 A! Mọi người mau đến xem, thì ra là thật sự, La Ẩn lại là con hồ
ly! Thật sự là rất buồn cười……」 Hắn giống như là thấy một động vật hiếm
lại, quay đầu nhìn mấy tên vạm vỡ cười nói.
Những tên đó cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Hồ còn đang run rẩy trên mặt đất.
「 Các ngươi làm sao có thể tùy ý tiến vào? Cút đi!」 Hướng Uyển Thanh
vừa thấy đến hắn xông thẳng vào, vừa sợ vừa giận vội vàng vọt tới trước người La Ẩn, giơ tay che chở hắn, lớn tiếng khiển trách.
「 Chậc chậc chậc, đây là lựa chọn của em sao? Thật đáng buồn nha
Hướng Uyển Thanh, em thà rằng ở chung với súc sinh chứ không nguyện gả
cho anh sao?」 Lưu Chí Tuyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô.
「 Anh nên đi xem gương, Lưu Chí Tuyên, anh mới là súc sinh!」 Cô lớn mật khinh thường phản kích.
「 Em nói cái gì?」 Lưu Chí Tuyên mặt trầm xuống, tức điên lên.
「 La Ẩn hắn là người, mặc kệ ngoại hình hắn ra sao, hắn đều là người đàn ông em yêu nhất.」 Cô nâng cằm lên, ngạo nghễ nói.
La Ẩn nghe thấy lời của cô, trong lòng mạnh hiện lên một đạo quang
nhưng này hào quang chợt lóe rồi biến mất chỉ để lại một loại xôn xao
quái dị.
「 Em là cô gái xuẩn ngốc lại yêu một con hồ ly, em có bệnh à?」 Lưu Chí Tuyên tức giận mắng.
「 Đúng,em có bệnh nhưng mà là một loại bệnh mang tên tình yêu, hơn
nữa em đã bị bệnh vài ngàn năm……」 Cô nói xong quay đầu nhìn La Ẩn liếc
mắt một cái.
Lại có một đạo quang nhanh chóng trong lòng La Ẩn, hắn lời nói của cô lay động, trên người đau đớn phút chốc giảm bớt rất nhiều, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác được trong cơ thể ở một nơi nào đó nứt nẻ……
Lưu Chí Tuyên chịu không nổi bọn họ ở trước mặt hắn liếc mắt đưa
tình, tức giận đột nhiên bộc phá