Polaroid
Tuấn Hồ

Tuấn Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323050

Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.

về một thân mềm mại da lông như vậy.

La Ẩn chậm rãi ninh khởi hai hàng lông mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Có thể sao?

Không, sẽ không khéo như vậy, không thể nào……

Hắn ở trong lòng tự hỏi tự đáp, khuôn mặt tuấn tú bịt kín một tầng bụi sáp.

Sóc ở trong lòng Hướng Uyển Thanh oa oa một thời gian, lại bỗng nhiên nhảy ra chạy về cây đại thụ, cô nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát lủi thẳng về rừng cây, nhịn không được cười khẽ.

「 Sóc con này thật sự rấtđáng yêu……」 Cô cười nhìn về phía La Ẩn, lại

phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô cho nên nụ cười

lập tức cứng ở trên mặt.

Hắn làm sao vậy? Cô có chút băn khoăn.

「 Vườn hoa có rất nhiều hoa, chúng ta đi hái them một ít hoa nửa, hôm nay chúng ta học ở đây sau đó xuống núi.」 La Ẩn đột nhiên nói.

「 Chúng ta phải học ở trong này sao?」 Cô ngẩn người.

「 Nếu đã đến đây thì không nên vội vã trở về, trên núi không khí

thanh tịnh, hoa lại nhiều.Ở nơi này học cô sẽ không ngủ gà ngủ gật.」 Hắn khẽ cười chế nhạo.

Cô đương nhiên biết hắn đang giễu cợt cô, mặt đỏ lên ngượng ngùng

nói:「 Nhưng mà tôi không có nói cho Chí Tuyên biết hôm nay đi ra

ngoài……」

「 Ai là Chí Tuyên?」 Bác Phúc xen mồm.

「Vị hôn phu của cô ấy.」 La Ẩn thay cô trả lời.

「 Cô đã có vị hôn phu sao? Tôi còn nghĩ đến cô là bạn gái của thầy La nha!」 Bác Phúc nói xong nhanh chóng ném cho La Ẩn một ánh mắt trách cứ.

Người ta đã có vị hôn phu còn không buông tha như vậy có chút quá đáng nha.Ánh mắt hắn chính là nói như vậy.

La Ẩn đáp lại bằng nụ cười cuồng vọng「 Vậy thì thế nào 」.

「 Không phải đâu……」 Hướng Uyển Thanh đỏ mặt nhẹ nói.

「 Thật đáng tiếc, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi nha!」Bác Phúc mở ra nụ cười đùa giỡn nhìn La Ẩn nháy mắt.

「 Xin đừng nói lung tung!」 Cô vội la lên.

「 Thật không? Tôi đây có phải nên đoạt lấy cô ta hay không?」 La Ẩn ngắm Hướng Uyển Thanh liếc mắt một cái,giở trò đùa dai.

「 La tiên sinh! Xin đừng nói giỡn……」Trong lòng Hướng Uyển Thanh hít mạnh một ngụm khí, trừng lớn hai mắt.

「 Ai nói tôi đang nói giỡn? Tôi rất thật tình nha.」 La Ẩn vứt cho cô một nụ cười bí ẩn, xoay người đi vào con đường mòn khác.

Hướng Uyển Thanh ngây ngốc đứng ở chỗ cũ,chỉ số tim đập càng ngày càng tăng.

「 Coi chừng nha thầy La cũng là người đối nghịch với phụ nữ,người đào được hắn coi trọng chưa từng có một ai thoát được, chưa từng có.」 Bác

Phúc tiến đến phía sau cô thấp giọng cảnh cáo,sau đó lập tức tránh ra.

Cô quay đầu nhìn chằm bóng dáng của bác Phúc, không rõ hắn có ý tốt nhắc nhở hay là lên tiếng đe dọa?

「 Mau tới đây Hướng Uyển Thanh, cô còn sững sờ đứng đó làm gì

nha?Tầng mây rất dày đại khái là sắp trời mưa, động tác chúng ta nhanh

lên một chút.」 La Ẩn ở phía trước gọi cô.

「 Ừm……」 Cô vội vàng theo sau, tâm tư cũng đã bị đảo loạn.

Thì ra sương mù cũng có thể làm quần áp ẩm ướt ……

Hướng Uyển Thanh đi theo La Ẩn ở trong vườn hái hoa, phát hiện sương

mù đem làm quần áo và tóc của cô ẩm ướt, một cảm giác lạnh lẽo thấm vào

xương cốt, cô đang cầm hoa nhìn sương mù đậm đặc bốn phía làm cho người

ta mờ mịt phân không rõ phương hướng, nhịn không được dừng lại động tác, ngửa đầu đón hơi nước như tơ kia, nhắm mắt lại hưởng thụ tĩnh mịch khó

được.

Sau khi mẹ mất cô ở trong nhà họ Lưu cùng với Lưu Chí Tuyên, trong

lúc đó trong lòng đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, khó được ngày thanh

nhàn như hôm nay, có thể tạm thời thoát khỏi việc vặt đáng ghét, lẳng

lặng để cho tâm tư thả lỏng nghỉ ngơi cái gì cũng đừng suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu một hơi thở ấm áp phút chốc tới gần,cô vội

vàng mở mắt ra, rõ ràng thấy La Ẩn mặt gần trong gang tấc, một đôi con

ngươi thâm triệt nhìn chằm chằm vào cô.

Cô kinh hãi đang muốn tránh ra nhưng hắn lại bắt lấy bả vai của cô, khẽ quát một tiếng:「 Đừng nhúc nhích!」

Cô không rõ cho nên đang muốn mở miệng hỏi, liền cảm giác được một

trận ẩm ướt lạnh lẽo đang chậm rãi lướt qua mắt cá chân của cô, nhất

thời hoảng sợ trố mắt nụ cười trên mặt cũng biết mất.

「 Đó là…… Đó là cái gì……」 Cô run rẩy nói.

「 Hư, đừng sợ, chẳng qua là một con độc xà, chỉ cần đứng im nói sẽ không cắn cô.」 Hắn ở bên tai cô nói nhỏ.

「 Mau…… Mau đuổi nó đi……」 Cả người cô sợ hãi đến phát run, khó thở hét lớn.

「 Không được, như vậy càng nguy hiểm sẽ chọc giận nó nha.」 Hắn cười xấu xa.

「 Anh……」 Hắn rõ ràng đang vui sướng khi người gặp họa! Cô buồn bực trừng mắt hắn.

「 Đừng lo lắng, đợi thêm một chút nửa nó sẽ đi.」 Hắn thật ra còn rất thích nhìn thấy dáng vẻ thất kinh của cô.

「 Không cần đợi lát nữa…… Thật đáng sợ…… Anh làm ơn mau đuổi nó đi!」

Con rắn kia dường như cuộn tròn ở chân cô không đi, cô sợ tới mức nàng

dường như muốn khóc lớn.

「 Được rồi, tôi sẽ giúp cô một lần, bất quá cô cần phải đưa tôi một

phần tạ lễ.」 Hắn nhìn thấy hốc mắt cô phiếm hồng, âm thầm buồn cười, sau đó mới nhặt lên một cành cây khô, nhẹ nhàng khiêu con rắn quăng ra bụi

cỏ xa xa kia.

Con rắn bị lấy ra cô dường như lập tức liền nhảy đến phía sau hắn, gắt gao ở sau lưng hắn, chưa hết hoảng sợ thở gấp gáp.

「 Tốt lắm, không có việc gì.」 Hắn xoay người nhìn cô, thấy mái tóc

ẩm