
đã bị hắn kéo mạnh
một phát, ngã vào trong bồn.
" Phì "
Uyển Nghi phun nước ở trong miệng mình ra, tức giận thở phì phì " Chàng
làm cái trò gì thế ? "
" Nàng không
tắm giúp ta, vậy để ta tắm cho nàng. " Nam Cung Nguyệt ở bên tai Uyển Nghi
mờ ám nói nhỏ, giọng nói trầm khàn quyến rũ đến mê người.
Uyển Nghi mặt đỏ
bừng, thầm cảm thấy may mắn vì sinh ra là nữ nhân. Nếu nàng là nam nhân thì chắc
giờ này cái vật mà " ai cũng biết là gì đấy " nhất định sẽ không khống
chế được mà bành trướng lên. Lúc đó nàng quả thực sẽ rất mất mặt.
" Ta không cần,
chàng đi mà tắm một mình đi. " Uyển Nghi bất mãn kêu lên.
Nam Cung Việt
không thèm đếm xỉa đến sự phản đối của Uyển Nghi. Bàn tay hắn lướt trên da thịt
nàng, từ từ trút bỏ đi lớp quần áo ngăn cách, nhẹ nhàng cầm lấy khăn, ôn nhu
lau từng tấc da thịt của nàng.
Mặt Uyển Nghi
càng lúc càng đỏ, hơi thở của hắn phả trên cổ nàng, bàn tay hắn lướt trên cơ thể
nàng, cảm giác hai cơ thể trần trụi tiếp xúc với nhau trong một bồn tắm nhỏ hẹp
và cả nhiệt độ của nước khiến cho nàng cảm thấy ngày càng nóng hơn. Nàng cảm thấy
bản thân mình khó mà khống chế được, liền lập tức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi
vòng tay hắn.
" A....Uyển
Nghi...Đừng động " Nam Cung Việt căng thẳng kêu lên, hạ thân vốn dĩ có thể
khống chế được, giờ lại vì sự ma sát của Uyển Nghi mà căng cứng.
Uyển Nghi lập tức
im thin thít, không dám nhúc nhích, cái vật mới vừa rồi còn mềm nhũn, giờ đang
vô cùng, vô cùng bành trướng, cứng rắn, nóng bỏng áp vào đùi nàng. Vật đó càng
lúc càng " trưởng thành " đã đạt đến mức cực đại, quả là quá lớn đi.
Dù Uyển Nghi đã không
còn ngọ nguậy nhưng đối với ai đó thì hành động đó vẫn là quá muộn. Hắn đã đạt
đến giới hạn của sự chịu đựng rồi. Bàn tay hắn mạnh mẽ nhấc bổng Uyển Nghi lên,
rời khỏi bồn tắm, hướng về phía chiếc giường rộng lớn. Nhỏ giọng nói với Uyển
Nghi " Cái này là do nàng đã câu dẫn ta. Tự trách bản thân mình đi. "
" Chàng vô
lí vừa thôi. Rõ ràng là do chàng biến thái, không kiềm chế được mình. Ta câu dẫn
chàng cái gì chứ ? " Uyển Nghi tức giận mắng Nam Cung Việt, đấm thùm thụp
vào ngực hắn. " Buông ta xuống "
" Không
buông, ta đã nói rồi, ta không cho phép nàng từ chối ta " Nam Cung Việt
dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người Uyển Nghi.
Sói đói vuốt
móng, ăn gọn thỏ non đang run rẩy, oa ha ha ha.....
Nam Cung Việt
đáng chết, Nam Cung Việt khốn khiếp, Nam Cung Việt
#$$%$&.......Còn
nói cái gì mà không ép buộc nàng quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ là gió thổi mây
bay. Ngày hôm qua, nàng bị hắn ăn đến vô lực, hại nàng buối sáng toàn thân mềm
nhũn không thể đứng vững, hạ thân run rẩy, đau nhức. Khó khăn lắm mới có thể gắng
gượng đi lại bình thường được vậy mà..... Nam Cung Việt thú tính nổi lên, không
cách nào kiềm chế dục vọng, gặm nàng sạch trơn hết lần này qua lần khác, mà người
nào đó vì bị lên lên xuống xuống nhiều quá mà đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Oa oa oa oa....ta
thật là đáng thương a.
"
A...ân...không phải chỗ đó "
" Chỗ này ?
"
" Không phải,
xuống dưới chút nữa "
" Đây sao ?
"
" Gần tới rồi,
xuống chút nữa thôi... a...a....đúng là chỗ đó...dùng sức một chút..."
" Thế này được
chưa ? "
"
A..ân..đúng là như vậy....thực thoải mái....."
Uyển Nghi lim dim
đôi mắt, thỏa mãn tận hưởng sự khoái cảm đang truyền đến, toàn thân tê dại như
có dòng điện chạy qua. Nam Cung Việt ở trên người Uyển Nghi, vầng trán lấm tấm
mồ hôi, đang cố gắng dùng sức.
" Rầm"
Cửa phòng bị đạp tung, Nam Cung Nguyệt sốt sắng chạy vào " Hoàng huynh, tỉ
tỉ mất tích rồi, ớ... "
Nam Cung Nguyệt
chạy thẳng vào phòng, vừa kịp phun ra một câu, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt thì lập tức đứng hình. Cả Nam Cung Việt và Uyển Nghi đang quay lưng lại
phía nàng, đều đang trong tình trạng lõa thể
" A, xin lỗi,
hai người cứ tiếp tục đi, muội không làm phiền nữa. Ha ha.. "
Nam Cung Nguyệt lập
cập đóng cửa lại, chạy biến mất, mặt đở như quả cà chua, tim đập chân run.
Aizzz....vừa nãy tới nàng phòng Uyển Nghi, tìm đi tìm lại cũng không thấy đâu,
khắp vương phủ tuyệt nhiên không thấy bóng dáng. Nàng cứ tưởng tỉ tỉ của nàng mất
tích rồi chứ. Ai mà ngờ đâu hoàng huynh yêu dấu của nàng lại mang tỉ tỉ của
nàng về phòng mà âu yếm chứ. Trước đây, mỗi khi có nhu cầu, hoàng huynh cũng trực
tiếp tới phòng của người đó, chưa có từng đưa nữ nhân nào vào phòng để làm chuyện
đó a. Nếu không thì nàng cũng đâu có hiểu nhầm là tỉ tỉ của nàng mất tích chứ.
" Thật không
hay chút nào, may là muội ấy không xông vào lúc chúng ta...." Uyển Nghi
nhăn nhó khổ sở. May là cả nàng và Nam Cung Việt đều đang quay lưng lại, hơn nữa
cũng có kéo chăn qua phủ kín nửa người, nếu không thì....Aizz...nàng quả thật
không dám nghĩ tiếp nữa.
" Càng ngày
càng vô phép tắc. Thật không ra gì nữa rồi. " Nam Cung Việt bực dọc nhăn
trán.
" Có lẽ nên
tìm cho muội ấy một phu quân. Thành thân rồi sẽ chín chắn hơn. " Uyển Nghi
đề xuất ý kiến.
" Không được.
"
" Tại sao ?
" Nàng mới chỉ nói thế thôi, đâu cần phản đối nhanh như vậy chứ.
Nam Cung Việt nằm