
Ngoài hành lang, vang lên tiếng bước chân đều đặn, ta không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thị vệ trong cung quả nhiên có rất nhiều gương mặt mới,
lúc này ta mới nhớ đến Phương Hàm từng nói qua trong cung đang tuyển
thêm ngự lâm quân.
Lúc ta quay đầu lại, đã thấy người kia tiến đến gần, cúi đầu nói: “Thần tham kiến Đàn phi nương nương!”
Giọng nói của ông ta không tự ti cũng không kiêu ngạo, nhưng lại khiến ta chấn động.
Ta biết, ông ta là ai.
Không chờ ta cho bình thân, ông ta đã ngẩng người dậy, nhìn thẳng vào ta, từ
đầu đến cuối trong mắt vẫn không hề có ý xem thường. Nhưng lại, có thêm
một phần căm hận.
Ta định thần, cũng nhìn ông ta, nói: “Cố đại
nhân, đã lâu rồi không gặp, biệt lai vô dạng (*).” Nhìn vẻ mặt của ông
ta, ta chỉ không nhìn ra một điều, đó chính là kinh ngạc. Xem ra, ông ta nhất định là đã biết trước rồi.
Biệt lai vô dạng: hy vọng ngươi vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.
Cố đại nhân hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Nhìn nương nương, thần mới
thật sự lĩnh hội được thâm ý của câu ‘Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn
bằng ánh mắt khác xưa’.”
Ta cười: “Thật vậy sao, ngày đó Cố đại
nhân đã từng nói làm thiếp cũng không được, nhưng mà bây giờ, ngài có
còn cảm thấy bản cung không xứng nữa không?” Ta nhìn ông ta, hỏi từng
câu từng chữ.
Dường như ông ta không ngờ ta sẽ nói như vậy, sắc
mặt thoáng chốc đã trở nên khó coi. Ta, một người con gái ngay cả làm
thiếp của con trai ông ta cũng không xứng, nay lại là phi tần của Hoàng
thượng. Nếu ông ta nói không xứng, đó chẳng phải là đang bôi nhọ Hoàng
thượng sao.
Có cho ông ta cũng không dám.
Cố nén giận, ông ta không dám nói lời nào.
Ta chậm rãi tiến lên, đứng cạnh bên người ông ta, cười nói: “Cố đại nhân
tham gia rất nhiều việc, làm gương cho bách quan, đúng là người bận
rộn.”
Chẳng qua ta chỉ muốn nói cho ông ta biết, nữ nhân làm việc
của nữ nhân, nam nhân làm việc của nam nhân, ông ta không nên tham gia
vào việc tranh đấu của nữ nhân.
Dường như bị ta làm thức tỉnh, vẻ
mặt ông ta hoà dịu lại, xoay người, mở miệng nói: “Nương nương trông
nhàn rỗi quá, chỉ e là làm thế nào, cũng không cản nổi Vinh phi nương
nương.”
Quả nhiên, ông ta vừa từ Khánh Vinh cung đi ra. Còn chuyện của ta, chỉ e là Thiên Phi cũng đã nói cho ông ta biết rồi? Ngày xưa
không nói, bây giờ lại nói. A, Thiên Phi cũng rất có sỉ diện nha. Nàng
ta nghĩ là lúc này, nàng ta đã giẫm được lên đầu của ta rồi sao?
Edit : BW_mylove_SG
Beta : yk_nhubinh
Nói đến chuyện Thiên Phi có thai, nét mặt Cố đại nhân lại từ từ dâng đầy vẻ đắc ý.
Ta cười lạnh nhạt, chờ đứa bé chào đời thuận lợi hãy đắc ý cũng không muộn.
Ta không nổi giận, nhưng ông ta nhìn ta thì muốn nổi giận.
Ta cảm thấy thật buồn cười, Cố đại nhân muốn ta tức nhưng ta không tức thì ông ta lại nổi giận. Con người chính là sinh vật kỳ lạ như thế. Muốn
dùng một chuyện để chọc người khác tức giận, nhưng không thể khiến người ta tức giận được lại tự mình nuốt phải cơn giận này. Ta cười, những
chuyện không thể chịu đựng được đều phải giấu kín trong lòng, cho dù có
khó khăn hơn nữa thì vẻ bề ngoài cũng phải luôn luôn tươi cười.
Trình độ ứng xử của Cố đại nhân xem như vẫn còn tốt nên không tranh cãi với
ta nữa. Chỉ quay người sang hành lễ: "Thần không quấy rầy nương nương
nữa, xin được cáo lui trước." Nói xong ông ta lập tức xoay người bước
đi.
Ta nhếch môi nói với ông ta: "Cố đại nhân chắc là muốn nhanh
chóng đến Tang phủ sao? Bản cung cũng muốn biết, người của Tang phủ biết chuyện song hỷ lâm môn này vẻ mặt sẽ thế nào đây?"
Ông ta không quay đầu lại, khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Ta thật rất muốn biết, nếu cha ta và phu nhân biết Đàn phi chính là ta thì nét mặt sẽ thế nào đây?
Chỉ có điều ta không thể nhìn thấy được.
Ta cười nhạt nhẽo, như vậy có ý nghĩa gì chứ.
Xoay người đi về phía trước, Vãn Lương không nén được liền bước lên vài bước nói: "Cố đại nhân này ngày thường lời ăn tiếng nói rất cẩn thận, thái
độ hôm nay sao lại như vậy chứ!"
Ta cười nhẹ một tiếng, nhưng
không nói gì. Đâu chỉ có một mình ông ta, tất cả những người trong cung, bây giờ biết đã xuất hiện người có địa vị ngang ta, lại mang long thai, chỉ e rằng họ đã không còn cung kính với ta như trước.
Đi qua hành lang bước vào ngự hoa viên.
Ta chỉ lặng yên đi về phía trước, cũng không biết cuối cùng mình phải về nơi nào.
Thấy ta không nói lời nào, hai cung nữ đi bên cạnh nghĩ rằng ta không vui, nên cả hai đều muốn mở miệng trò chuyện.
Ta liếc nhìn bộ dáng thấp thỏm của các nàng, cảm thấy hơi buồn cười, thực ra ta cũng chẳng có gì không vui cả.
Đang tính nói chuyện đột nhiên nghe Triêu Thần nói: "Nương nương, đêm qua Hoàng thượng ở lại Ngọc Thanh cung."
Ta ngẩn ra, nha đầu đáng yêu này, nàng cho rằng nói ta biết đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm không qua đêm ở Khánh Vinh cung, ta sẽ vui hơn sao?
"Triêu Thần!" Vãn Lương khẽ đánh nàng một cái, lập tức nháy mắt ra hiệu.
Triêu Thần biến sắc, thấp đầu nói: "Nương nương, nô tì không phải..."
"Được rồi." Ta cười khẽ cắt ngang lời Triêu Thần, có phải hay không thì đ