
nàng càng lúc càng tái nhợt, trên môi không còn một tia huyết
sắc, thân mình run rầy không thôi, tựa như một đóa hoa rơi trong gió,
thực khiến lòng người rung động, yêu thương. Bất giác, hắn ôm chặt lấy
nàng.
Nàng nâng mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần, chỉ không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Chỉ là… chỉ là mọi người khi có thai
đều như vậy, vương gia không cần lo lắng cho ta, ta còn tốt lắm. – Cảnh
Dạ Lan liều mạng nhớ lại nhưng kiến thức còn sót lại trong đầu mình về
tình trạng và biểu hiện của những người phụ nữ khi mang thai là như thế
nào.
Từ khi được cô nhi viện nhận nuôi, trải
qua vài năm sống cuộc sống của một con người bình thường rồi nàng vào tổ chức. Bên cạnh đa số là đàn ông, số ít là phụ nữ nhưng vì thân phận bất đồng nên cũng hạn chế giao tiếp. Nàng chưa từng hiểu hết được những
kiến thức về sinh lý, thỉnh thoảng đến trường học nhìn lén học lõm được
vài điều.
Hắn căn bản không thèm nghe lời nàng, bàn tay nhỏ bé của Cảnh Dạ Lan nắm chặt lấy vạt áo của Hiên Viên Khanh Trần:
- Vương gia, có thể bế ta trở về phòng
không? Ta .. ta không còn sức nữa… – nói xong, nàng tựa đầu vào vai hắn, làm một bộ dáng suy yếu, vô lực.
Lần đầu tiên nghe thấy Cảnh Dạ Lan yêu
cầu nên Hiên Viên Khanh Trần không nói được lời nào bèn bế nàng vào
phòng trong. Sau đó nàng còn nôn thêm vài lần, mặt cũng dần dần tốt lên
chút, lúc này trong mắt hắn mới rút đi vài tia lo lắng.
- Chăm sóc vương phi cho tốt. – khi hắn
rời đi còn phân phó Tiểu Khả, rồi quay lại nhìn nàng mê man, mày nhíu
lại khó hiểu. Một tiếng than nhẹ vang lên, Hiên Viên Khanh Trần im lặng
rời khỏi phòng.
Một tiểu hài tử? Nếu nàng hạ sinh một đứa nhỏ của chính mình thì hắn thật sự sẽ biến đứa nhỏ đó thành công cụ để
trả thù Hoa Mị Nô sao? Trong đầu Hiên Viên Khanh Trần cứ luẩn quẩn mãi
vấn đề này.
~~~ *** ~~~
Ngày càng hạ xuống, phía chân trời điểm đỏ tàn dần, chậm rãi mờ mịt.
Trong cung, Hiên Viên Khanh Trần đang lật tung đống sách của Vô Ngân, tìm cả buổi chiều mà vẫn không tìm ra được thứ hắn cần.
- Ngươi tìm cái gì thế, tìm tới nửa ngày
rồi, ầm ỹ muốn chết! – Vô Ngân bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Hắn ở trong
này lục lọi hết nửa ngày trời, cũng không biết là hắn muốn tìm cái gì
nữa. Chẳng lẽ trong cung không có thứ hắn muốn sao?
- Ngươi đừng có lải nhãi nữa, ta tự mình
tìm! – hắn tức giận trả lời, sao lại không có lấy một cuốn sách nào viết về tình trạng của nữ nhân khi mang thai chứ?
Vô Ngân khoát tay, chẳng buồn nói thêm, chán ngán không thèm nhìn để mặc cho hắn tìm.
- Vương gia, nô tỳ là Tiểu Khả. – ngoài cửa vang lên tiếng Tiểu Khả cung kính bẩm báo.
Tiểu Khả? Nha đầu bên cạnh Hoa Mị Nô?! Hiên Viên Khanh Trần vội vàng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa hỏi nàng:
- Có chuyện gì?
- Vương phi nói mời vương gia qua dùng bữa. – Tiểu Khả không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Hoa Mị Nô mời hắn qua dùng cơm? Hiên Viên Khanh Trần không khỏi nở một nụ cười, nàng phá lệ làm như vậy là muốn cái gì đây?
- Dẫn đường. – hắn lạnh giọng phân phó rồi theo Tiểu Khả rời cung.
Phía sau, Vô Ngân mở tròn mắt nhìn bóng
dáng hắn rời đi, ngẫm nghĩ một chút rồi cười. Ánh mắt chuyển quanh căn
phòng, phẫn hận mắng:
- Tên chết tiệt này lại bỏ đi không chịu thu dọn lại!
Chương 52: Lần thứ ba trốn đi 2
Đã bao lâu không được ngủ say như thế
này? Hiên Viên Khanh Trần mở bừng mắt ra, ánh rạng đông đã vươn tới bên
giường, hắn vung tay sang sờ bên cạnh nhưng .. trống rỗng.
Hoa Mị Nô! Cảm giác say tán đi, hắn giật
mình xốc chăn gấm lên nhìn xung quanh. Trong phòng không một bóng người, đêm qua… Hắn lập tức nắm chặt quyền, lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền tới, thân ảnh Cảnh Dạ Lan xuất hiện trong tầm mắt hắn:
- Ngươi tỉnh rồi? – trên tay nàng là bát
canh nóng, nàng cũng không nhìn tới biểu tình kinh ngạc của hắn mà trực
tiếp đi tới bên bàn buông bát xuống.
- Đã đi đâu? – hắn đi lên, cẩm cổ tay Cảnh Dạ Lan, có chút uất giận.
- Ngươi say, Tử Đại chuẩn bị bát canh
giải rượu để ta bưng tới. – nàng bình tĩnh nói xong thì nhìn cổ tay mình bị hắn nắm chặt, khẽ nhíu mày.
Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi buông cổ
tay nàng ra, nàng chỉ im lặng xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ đợi hắn bưng chén canh giải rượu uống hết. Sau khi sửa sang lại quần áo, lúc hắn rời đi
còn nói với lại:
- Về sau những chuyện này không cần ngươi động tay vào, không được sự phân phó của cô vương thì không cho phép
ngươi tự tiện rời khỏi phòng.
- Đã biết! – nàng nằm trên tháp thượng, đưa lưng về phía hắn, ngữ khí lạnh lùng như cũ.
Đứng bên ngoài viện, Hiên Viên Khanh Trần nhìn bóng lưng nàng thật lâu, trên trán hàng mày rậm nhăn nhíu khó hiểu chưa từng thấy bao giờ.
~~ ** ~~
Đoàn người Tô Vân Phong đã chuẩn bị khởi
hành trở về, Hiên Viên Khanh Trần và Tô Tĩnh Uyển mở thiết yến tiễn chân hắn. Cảnh Dạ Lan từ chối vì thân thể không thoải mái nên không tham gia được yến tiệc.
Yến tiệc sớm ta, đầu tiên Hiên Viên Khanh Trần quay về Ngọc Thần cung. Trong cung lạnh lẽo, chỉ lưu lại nha đầu
Tiểu Khả hầu hạ bên cạnh. Trời rất lạnh thế mà ngay cả chậu t