
n khác nhau.
Cảnh Dạ Lan nhớ lại, Thu Thủy luôn đứng im lặng nơi đó, không nói
nhiều, trong đôi mắt trong veo ấy không có nhiễm sự phân tranh của trần
thế. Vì nàng ấy mà Cảnh Dạ Lan đã mất đi quá nhiều thứ nhưng lại không
có cách nào giận chó đánh mèo với nàng ấy được.
- Sau khi mẫu phi ta qua đời thì phụ hoàng đưa ta tới Tây Sở
làm con tin, ở đó ta không còn là một vương tử của Đại Nguyệt mà biến
thành một kẻ còn không bằng tiện nô thấp hèn, giống như … – hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp. – Như một con chó. – ánh mắt biến mất sự ôn nhu, những năm tháng đã qua tái hiện trước mắt hắn khiến cho ngọn lửa âm ỉ
bấy lâu nay bùng cháy lên.
Cho dù hắn có xuất thân tôn quý nhưng đã làm một con tin thì tôn nghiêm còn có thể nói tới sao!
Con tin? Cảnh Dạ Lan đại khái đã hiểu, nàng nghĩ là hắn đã phải chịu
đựng quá nhiều chuyện khốc liệt mà một người bình thường không thể nào
đối diện cho nên mới khiến cho bản thân thay đổi biến thành một người
như thế này.
- Đến Tây Sở, người hầu bên cạnh ta đều bị giết hết, một đám
người chết trước mặt ta, nô tài đi theo bị phân phát; bọn chúng không
cho phép một người lưu lại chăm sóc ta. Ngay lúc đó Tây Sở vương tặng
cho ta một món lễ vật. – hắn cười lạnh, bàn tay cầm tay Cảnh Dạ Lan đột
nhiên siết chặt lại.
Hơn muổi tuổi, lần đầu tiên hắn phải rời khỏi mẫu phi, sau đó là nhìn thấy cảnh người thân quen bị giết, máu chảy thành sông ngay trước mắt;
trong mắt hắn chỉ toàn màu đỏ, rốt cuộc nhìn không ra một chút màu sắc
khác nữa.
Bàn tay nắm chặt chợt cảm nhận thấy một tia ấm áp bao quanh, Hiên
Viên Khanh Trần cúi đầu thấy tay nàng đang nắm lấy mình. Hắn chậm rãi
nới lỏng, giọng điệu xin lỗi:
- Làm nàng đau rồi, ta xin lỗi!
- Không sao. – Cảnh Dạ Lan lắc đầu, thân mình từ từ dựa vào ngực hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn vết thương của hắn, Cảnh Dạ Lan nhớ tới
lần đầu tiên mình nhìn thấy cảnh máu tươi; cùng một độ tuổi, khiếp sợ
giống nhau, người nào chưa từng trải qua hoàn cảnh đó thì sẽ không hiểu
được tâm trạng của bọn họ lúc ấy.
Hiên Viên Khanh Trần vỗ nhẹ lưng nàng, nghĩ là mình đang dọa nàng sợ:
- Ta biết nàng rất khó có thể tưởng tượng được, đã làm nàng sợ rồi! – dù nàng có kiên cường thì vẫn là một tiểu thư của thừa tướng,
cánh máu chảy đầm đìa như vậy hẳn là chưa từng nhìn thấy. Hắn từng thề
trong những đêm dài vô tận một ngày nào đó sẽ cho nàng nếm thử mùi vị
thống khổ đó, vậy mà hiện tại hắn thấy hối hận vì đã làm nàng bị thương.
Làm nàng sợ, sao có thể chứ? Cảnh Dạ Lan thấp giọng nói:
- Nếu ngươi thấy nói quá khó khăn thì không cần nói nữa. –
những chuyện mà hắn trải qua nàng cũng không muốn tìm hiểu nhiều nữa, dù sao thì vết thương đau đớn thế nào cũng chỉ có hắn mới là người hiểu rõ nhất.
- Cảnh Lan..
- Trước tiên ta giúp ngươi bôi thuốc, bằng không vết thương sẽ dính lại. – nói rồi nàng cẩn thận đỡ hắn đi tới bên giường, cầm thuốc
bột và vải trắng bắng bó sạch sẽ vết thương.
Hiên Viên Khanh Trần ngoan ngoãn im lặng không nói lời nào, thành
thật nằm đó nhìn nàng đang tận tâm chăm sóc cho mình. Ánh mắt hắn luôn
đuổi theo từng động tác của nàng, không đành lỏng bỏ lỡ dù chỉ một tia.
Cảnh Dạ Lan giúp hắn rửa sạch vết thương bị nhiễm trùng, rắc thuốc
lên vải rồi băng bó lại. Đây là lần đầu tiên nàng cam nguyện tới gần
Hiên Viên Khanh Trần, lúc này mới phát hiện trên người hắn ngoài những
vết thương mới còn có những vết thương khác nữa. Thoạt nhìn thì thấy
chúng có từ lâu, nhất là chỗ ngực trái ngay tim, một đường sẹo dài sâu
hoắm, hẳn là lúc ấy bị thương nghiêm trọng lắm, có thể nói là muốn lấy
mạng hắn vậy.
Ngón tay nàng dừng lại vết sẹo kia, mày khẽ nhướng lên, nhíu chặt.
Hiên Viên Khanh Trần cũng chú ý tới hướng mắt của nàng, song hắn chỉ thản nhiên nói:
- À, lúc ấy ta bị thương, chính Thu Thủy đã cứu ta. – nếu lúc
ấy không có Thu Thủy cứu hắn thì chỉ sợ thế gian sớm đã không có một
người là Hiên Viên Khanh Trần.
- Miệng vết thương rất sâu, hẳn là lúc ấy bị thương rất nặng.
- Hiện tại đã tốt rồi. – hắn cười. Vết thương này khiến cho
hắn nằm liệt một chỗ hơn nửa năm không thể nhúc nhích nhưng cũng làm cho hắn hạ quyết tâm nhất định sẽ hủy diệt hết những kẻ từng làm tổn thương tới hắn và người của hắn.
- Còn đau không?
- Ha ha ~~ đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, làm sao mà nhớ rõ chứ? – ánh mắt mắt khẽ động, đúng là rất lâu rồi.
- Đồ nói dối, làm sao có thể quên được bao nhiêu đau đớn chứ! – giọng nói của Cảnh Dạ Lan có điểm nghẹn ngào. Mạng như sợi chỉ tơ mỏng
manh, lúc nào cũng đứng bên bờ vực sinh tử, so với bất kỳ ai khác thì
nàng là người hiểu rõ cảm giác ấy nhất.
- … – Hiên Viên Khanh Trần ngây người ra một hồi, vừa rồi trong mắt nàng chớp động là…
- Đúng vậy, là ta lừa nàng, đúng là rất đau. – hắn gượng ngồi
dậy, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của nàng áp vào vết thương trước ngực mình. – Nhất là nơi này, mỗi khi nghĩ tới nàng đều đau đớn cùng cực. – hàng
mày rậm trùng xuống, lời nói chân thành da diết.
Cảnh Dạ Lan không có giãy dụa như bình thường, cũng không nói hắn
không đứng đắn, vô lại; ngược lạ