XtGem Forum catalog
Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211290

Bình chọn: 9.5.00/10/1129 lượt.

ính mình, đứa ngốc! – đầu ngón tay xẹt qua cánh môi non mềm, thấy thân mình nàng đang run lên thì hắn mới vừa lòng buông tay ra.

Xem ra nàng vẫn còn khúc mắc đối với chuyện của Thu Thủy!

Cảnh Dạ Lan rũ mắt xuống , ngữ khí thản nhiên:

- Để ý hay không để ý quan trọng lắm sao? – trong lòng nàng thầm nhớ tới buổi tối Thu Thủy đến tìm nàng.

Nếu hỏi ai là người yêu Hiên Viên Khanh Trần nhất thì đó chính là Thu Thủy.

Tình yêu của Tô Tĩnh Uyển chỉ có sự chiếm đoạt, không tiếc hết thảy

mà hủy diệt những trở ngại đối với mình và muốn có được người mình yêu.

Còn Thu Thủy thì khác, có thể nói Hiên Viên Khanh Trần là tất cả với

nàng ấy, giống như hô hấp không thể thiếu dù chỉ một giây; nàng ấy vì

hắn buồn mà buồn theo, vì hắn cười mà cười lên, hoàn toạn phụ thuộc vào

hắn. Tuy rằng không có chủ động, chính kiến nhưng tình yêu khắc cốt ghi

tâm.

- Người khác ta mặc kệ, ta chỉ muốn biết nàng có để ý hay

không thôi. – hắn nhìn ra biến hóa trong đáy mắt Cảnh Dạ Lan, một nụ

cười nhạt gợi lên bên môi. Hắn muốn nàng để ý!

- Nàng là cái gì với ngươi không liên quan tới ta. – nàng không thèm quan tâm giữa bọn họ có quan hệ như thế nào nha.

- Sao lại không quan hệ? Cảnh Lan, nếu nàng để ý thì ta thực

sự rất vui. – hắn cúi đầu, ngón tay nâng chiếc cằm khéo léo của nàng

lên. – Nàng muốn đi đâu? – hắn nở một nụ cười.

- Ta… ta không có… nàng ấy với ngươi như thế nào thì đó cũng

là chuyện của các ngươi.. Là vương phi của ngươi cũng được, hay sinh con nối dõi cho ngươi cũng tốt.. hoặc là… – nàng còn chưa nói xong thì Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên áp mạnh lên môi nàng, trừng phạt bằng cách

cắn cắn cánh môi nàng.

- Này… Đây là… – nàng không tài nào nói nên lời, mỗi một lần

nói chuyện đều bị hắn dùng nụ hôn ấm áp này che lại. – Không .. không

được… Đây là…

- Ta mặc kệ! – Hiên Viên Khanh Trần cười tà mị.

- Ngươi còn không mau buông ra thì ta không khách khí đâu! –

khó khắn giãy hắn ra, Cảnh Dạ Lan nghiến răng nghiến lợi làm một bộ dáng cảnh cáo nghiêm chỉnh.

- Ta sẽ không buông, tùy ý nàng vậy! – hắn biết hiện tại nàng

nhất định sẽ không đẩy được hắn ra bằng không thì đã sớm động chân động

tay rồi. Cơ hội khó khăn lắm mới có được thế này thì dễ gì hắn buông tay chứ. – Đến đây… – hắn lẩm bẩm trong miệng, ôm chặt người trong lòng

mình.

Trong quân trướng, dưới ánh nến, thân ảnh hai người xiêu vẹo trên mặt đất gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Thật lâu sau hắn mới lưu luyến buông nàng ra:

- Ai, hiện tại thể lực của ta chống đỡ hết nổi rồi, hôm nay

tạm thời buông tha cho nàng vậy! – hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng rồi nhìn tới cánh môi của nàng bị hôn tới đỏ chót lộ ra một bộ dáng bị quấy nhiễu làm loạn.

- Ngươi đúng là… – nàng nhìn hắn tỏ vẻ đắc ý, nhất thời không biết nói từ gì cho đúng nên đương muốn xoay người bỏ đi.

- Được rồi mà, được rồi mà, là ta sao rồi, ta không đùa nàng

nữa! – Hiên Viên Khanh Trần vươn tay ra ngăn nàng lại, miệng cười ngọt

ngào. – Những lời nàng nói sau này không được nhắc lại nữa, về phần Thu

Thủy thì ta nghĩ là nàng đã hiểu sai gì đó rồi. – hắn vuốt ve mái tóc

đen dài của Cảnh Dạ Lan, chậm rãi nói.

- Ta nghĩ sai cái gì? – Cảnh Dạ Lan thốt ra rồi bỗng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn. Khi thấy Hiên Viên Khanh Trần chăm chăm nhìn mình

thì nàng lại bối rối cúi đầu, ánh mắt không biết nên hướng đi đâu.

Một động tác rất nhỏ biến hóa cũng đủ làm Hiên Viên Khanh Trần cười

vui vẻ. Chắc chắn là nàng đang ghen, cảm giác được người mình yêu quan

tâm đúng là rất tuyệt!

- Cho tới nay Thu Thủy đối với ta mà nói là một người vô cùng

quan trọng, và ta cũng rất yêu thương nàng ấy. Ta từng thế cho dù có

phải làm bất cứ chuyện gì thì ta cũng phải chữa khỏi bệnh cho nàng ấy! – Hiên Viên Khanh Trần nói ra những này thì trong lòng tê rần, cảm giác

chua sót và nặng nề đè lên tim hắn. Đúng vậy, hắn không nuốt lời, hắn đã phải trả một cái giá quá thê thảm, quá đau đớn để đổi lấy sự khỏe mạnh

của Thu Thủy.

Cảnh Dạ Lan không nói gì, nàng đương nhiên biết “bất cứ chuyện gì”

trong lời nói của Hiên Viên Khanh Trần là cái gì. Đó cũng chính là nỗi

đau của lòng nàng, và cũng là khúc mắc mãi vẫn không thể mở ra giữa nàng và hắn. Cánh tay đang cầm tay hắn chậm rãi chảy xuống.

Theo bản năng, Hiên Viên Khanh Trần vội ôm chặt lấy nàng, không cho phép nàng lui về sau:

- Hãy nghe ta nói xong đã, ta nghĩ có một ngày sẽ nói tất cả cho nàng nghe!

Lời nói ôn nhu mang theo sự thê lương, có một sô việc hắn đã chôn dấu nhiều năm giống như một cánh cửa khóa kín tỏng lòng, không thể chạm tới cũng không một ai hiểu được. Lâu dần nó biến thánh một cái tật ngoan cố và không thể trị tận gốc được.

- Không thể phủ nhận việc ta thích Thu Thủy, mỗi khi ở bên

nàng ấy ta thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm, ta không còn nghĩ tới chuyện

nàng lừa gạt ta, cũng không nghĩ tới máu me cùng đao quanh kiếm ảnh, chỉ có sự yên tĩnh. – Hiên Viên Khanh Trần từ từ nói. Hắn trân trọng khoảng thời gian đó, điều hắn cần chính là sự yên tĩnh tuyệt đối.

Nhưng mà mãi tới khi nàng xuất hiện thì Hiên Viên Khanh Trần mới hiểu được các nàng hoàn toà