Tù Phi Tà Vương

Tù Phi Tà Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213625

Bình chọn: 7.5.00/10/1362 lượt.

lấy bình thuốc trong tay, chỉ còn lại

có mấy viên, có giải dược tiếp nữa hay không đối với nàng mà nói không

có trọng yếu như vậy.

Bên môi xuất hiện một tia ý cười thản nhiên, nàng nâng tay ném mấy

viên thuốc trong bình ném vào cốc nước, viên thuốc gặp nước lập tức tan

ra, dần dần tản ra ở trong nước, từng đợt từng đợt cùng nước hoà lại

thành một. Nước mắt chảy xuống từ khuôn mặt tái nhợt của nàng, ở trong

cốc bắn tung toé xuất hiện một tia gợn song.

“Vương phi!” Tử Đại cả kinh kêu lên một tiếng, nàng biết bình dược

này giống như thứ giữ lại mạng sống của Vương phi, đối với nàng ấy có

trọng yếu bao nhiêu .

“Đừng nói cho hắn.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói, quay lưng hướng

giường đi đến. Đem thân mình cuộc lại ở trên đệm, dùng sức ôm chặt lấy

chính mình. Nơi đó tựa hồ như vẫn còn lưu lại hơn thở của hắn, hai má

của nàng dán sát vào, bế thu hút tình.

Hiên Viên Khanh Trần…

***

Khoái mã bay nhanh, Hiên Viên Khanh Trần nhận được bay cáp truyền tin từ Bắc An, nói là Vương phi gặp chuyện không may, hắn buông đi trước

đại quân, ngựa không ngừng nghỉ chạy về.

Ai cũng không thể ngăn cản hắn, cho dù là cùng Hiên Viên Triệt xé

rách da mặt, mạo hiểm phạm thượng làm loạn thanh danh, hắn cũng phải trở về! Muốn cho hắn chết, tuy rằng không khó, nhưng là Hiên Viên Triệt hắn ta không có bổn sự tới lấy mạng của hắn!

Ba ngày lộ trình, hắn phong trần mệt mỏi bước vào đại môn của Bắc An

Vương phủ, tất cả mọi người lúc gặp hắn, đều là một bộ bộ dáng thất

kinh. Hắn thoáng như bất giác, chạy tới Ngọc Thần Cung!

Thật xa hắn nhìn thấy Thu Thuỷ trước Ngọc Thần Cung đang chờ hắn.

“Khanh Trần ca ca!” Ánh mắt nàng khóc hồng hồng, tiến lên giữ chặt

ống tay áo của hắn, nhìn thấy hắn nước mắt lại muốn chảy xuống.

“Ngươi ngoan một chút, ca ca muốn vào có một ít việc!” Hắn sờ sờ mái

tóc dài của nàng, trong lòng nóng như lửa đốt nhìn tẩm cung bên trong.

“Không được đi vào, không được đi vào!” Thu Thuỷ giữ chặt hắn, cầu khẩn không được.

“Thu Thuỷ, đừng náo loạn, Mị Nô bên trong đang chờ ta.” Trong lòng

Hiên Viên Khanh Trần sinh ra một tia bất an, bảo nha đầu một bên đỡ lấy

Thu Thuỷ, chính mình vọt đi vào.

Mỗi một bước, đều hãm thật sâu trong tuyết đọng, mờ mịt thúc dục

chính mình đi tới. Càng tới gần, cước bộ dồn dập của hắn ngược lại thả

chậm.

Vô Ngân đứng ở trước tẩm cung, nhìn Hiên Viên Khanh Trần đi tới, yên

lặng nâng ngón tay chỉ bên trong, gương mặt trước giờ luôn thích vui

cười nhưng giờ đây không có vẻ tươi cười.

“Nàng như thế nào?” Hiên Viên Khanh Trần thật sự rất muốn nhìn thấy

trên mặt Vô Ngân, đột nhiên sẽ hiện ra đắc ý cười, hắn đôi khi luôn

thích hay nói giỡn cùng hắn.

“Ở bên trong.” Mà Vô Ngân không có giống như hắn chờ mong.

Tay đột nhiên nắm thành quyền, khuôn mặt hắn hé ra vẻ lạnh lùng,

ngừng thở, lại ức chế không được tim đập mãnh liệt, đi từng bước từng

bước đến nội thất.

Trong phòng lạnh như băng! Thật sự là lớn mật. Biết rõ Mị Nô sợ lạnh, lạnh như vậy mà dám không nhóm chậu lửa cho nàng sưởi ấm! Hiên Viên

Khanh Trần đảo mắt qua Tiểu Ngôn đang quỳ trước màn khóc, cùng Tử Đại

hai mắt đỏ hoe.

“Chết tiệt nô tài, sao có thể để Vương phi đông lạnh!” Nói xong hắn xốc màn lên.

“Vương gia.” Tử Đại gọi hắn.

“Cút xéo đi, tất cả các ngươi cút xéo đi!” Hắn gầm nhẹ.

“Tất cả ra ngoài hết đi.” Vô Ngân ngăn cản Tử Đại nói thêm cái gì nữa, chính là ý bảo các nàng lui ra.

Hiên Viên Khanh Trần nhấc màn lên, ôn nhu nói, “Mị Nô, ta đã trở về.”

Đằng sau tấm màn, trên chiếc giường to

lớn, thân hình tinh tế kiều nhỏ im lặng nằm, mái tóc dài đen như mực,

tựa như thác vây lấy toàn thân nàng, làm nổi bậc hai má xinh đẹp lại tái nhợt. Đôi mày tú lệ nhíu lại, đôi môi xin đẹp mân khởi, mảy may không

có chút máu, mặt trên là dấu răng thật sâu.

Hiên Viên Khanh Trần nửa quỳ bên giường nàng, ngón tay mơn trớn hai

má của nàng, khoé mắt còn mang theo nước mắt, lướt nhẹ qua hai môi của

nàng.

“Mị Nô, ta đã trở về, đừng ngủ.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, đặt lên môi hôn lên. Một lần một lần gọi tên của nàng. Chỉ là người nằm bên người hắn, không còn giống như bình thường nữa, như mèo

con đáp lời hắn.

“Đừng làm ta sợ nữa, ta sẽ không khách khí đâu.” Hiên Viên Khanh Trần ôm nàng vào ngực, thấp giọng lẩm bẩm bên tai của nàng.

Thân hình nàng mềm mại nằm ở đầu vai hắn, nhưng thân mình dán chặt vào hắn ấy chỉ có lãnh ý.

Cứ ôm như vậy, một khắc cũng không chịu buông nàng ra, nhẹ vỗ về phía sau lưng, hắn nói nhỏ, thanh âm mơ hổ không rõ, lại hết sức ôn nhu.

Cuối cùng, hai má dán nàng, vuốt ve da thịt non mịn của nàng, từng

chút từng chút… Mỗi một lần hắn cố ý đùa với nàng, nhớ tới nàng một bộ

ngượng ngùng, bộ dáng khó nhịn lại không chịu xin khoan dung, Hiên Viên

Khanh Trần ôm càng chặt.

Nàng vẫn chưa được xem, lễ vật ta chuẩn bị cho nàng, những gì ta nợ

nàng ta vẫn chưa bù lại được. Nàng thực sự là nhẫn tâm, chính là không

chịu cho ta một cơ hội, Mị Nô…

Động tác dần dần chậm lại, gương mặt của hắn chôn vào cổ của nàng,

tấm lưng dầy rộng không khỏi bắt đầu run run. Nghẹn ngào khô


Polaroid