
ng biết gì cả!” Cảnh Dạ Lan cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Vô luận là lần trước ở
biên giới hắn cố ý muốn chết tấn công Tây Sở, hay là lúc này đây, hắn
sớm đã biết được chính mình đang nguy hiểm, nhưng lại một câu cũng không có nói với nàng. Hiên Viên Khanh Trần hắn không phải là cái gì cũng đều có thể làm được sao? Một khi đã như vậy, nàng càng không cần phải suy
nghĩ cái gì nhiều nữa.
“Vương phi, Vương gia không nói cho ngươi biết là vì sợ ngươi lo
lắng, đã từng một lần người vì muốn Vương gia triệt binh người đã chạy
tới, thiếu chút nữa gặp chuyện không may, cho nên Vương gia hắn…”
“Ta nói đủ rồi, hắn như thế nào ta cũng không muốn quản, cái gì cũng
không nói tại sao ta phải vì hắn làm cái gì! Tử Đại có ngươi biết là đủ thì tốt rồi! Dù sao hắn luôn luôn cho rằng ngươi có thể giúp hắn giải
quyết rất nhiều chuyện!” Nàng có chút tức giận, trong lời nói mang bực
bội, dứt khoát cởi bỏ bớt quần áo nằm xuống giường, không để ý đến Tử
Đại.
Tử Đại há hốc mồm, không nói gì nữa. Nàng cũng là nữ nhân, hiểu được
đại khái Vương phi tức cái gì. Nhưng lại không biết nói với Vương phi
làm sao cho phải, “Vương gia kỳ thật là…”
…………..
Nàng đem cổ tay Cảnh Dạ Lan đặt vào trong chăn, thay cho nàng treo áo rồi mới lui ra ngoài.
Lẳng lặng nằm, Cảnh Dạ Lan không có ngủ, bóng đêm ngoài cửa sổ dần dần tăng thêm, nàng dù đã quấn chặt chăn cũng không thấy ấm.
Hồi trước lúc này, Hiên Viên Khanh Trần đang ôm lấy nàng, nhỏ giọng
gọi tên của nàng, hoặc là trẻ con vì nàng hầm một chén canh ngọt, bắt
nàng uống từng ngụm từng ngụm. Có hắn bên người trong cuộc sống, Cảnh Dạ Lan tựa hồ như thật đúng là không còn sợ lạnh như trước.
Thân thủ theo thói quen đặt ở nơi nguyên bản là chỗ nằm ngủ của hắn,
lạnh lạnh làm cho lòng nàng có chút co rúm. Hắn đã sớm đi rồi, làm sao
có thể còn ở đây?
Trong bóng đêm, ngón tay giống như chạm vào vật gì đó, nàng nghĩ nghĩ vẫn là cầm lấy!
Nương theo ánh trăng, nàng xem nhanh mấy thứ này là một ít giấy chiết khởi. Mặt giấy gập ghềnh, hình như là bị nước làm ướt ướt nhẹp, ngay cả nét mực trên mặt đều bị mờ đi không ít.
Nhìn lại, chữ viết trên giấy đều giống nhau, tinh tế, nhưng cũng hỗn
độn, nàng nhận ra những chữ viết này, đều là xuất phát từ tay Hiên Viên
Khanh Trần.
Đây là cái gì? Nàng nhìn hết lần này đến lần khác, viết nhiều nhất
chính là chữ Hiên Viên Duệ, hình như là tên?! Nhưng Hiên Viên Duệ là ai? Nàng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện rất nhỏ, “Tử Đại phu nhân, hay là ngài trở về đi thôi, cũng đã lâu rồi, ngài sẽ không chịu nổi!” Tiểu
Ngôn lo lắng thúc giục nàng.
“Đừng nói nữa, không được làm ầm ĩ Vương phi, ngươi đi về trước đi,
ta không xảy ra chuyện gì đâu.” Tử Đại vẫn cố chấp như trước nói.
Cảnh Dạ Lan đứng dậy, đẩy cửa sổ ra. Trong viện Tử Đại một thân phủ
đầy tuyết trắng, đứng im không nhúc nhích. Xem ra nàng ta đã đứng rất
lâu. “Vào đi.”
Hai chân Tử Đại bị đông cứng ngắc, nhờ Tiểu Ngôn giúp đỡ mới có thể
chậm rãi chậm rãi bước vào được trong phòng ngủ. Bùm một tiếng, nàng ta
chống đỡ không được quỳ gối trước mặt Cảnh Dạ Lan.
“Vương phi.” Nàng nhìn tờ giấy trong tay Cảnh Dạ Lan, trong mắt đột nhiên trừng lớn, cúi đầu nàng gọi Cảnh Dạ Lan một tiếng.
“Tử Đại, đây là cái gì?” Nàng cầm trang giấy hỏi nàng ấy.
“Tên.”
“Tên?”
“Tên Vương gia tính đặt cho tiểu thế tử…Hiên Viên Duệ!”
Tay Cảnh Dạ Lan run run, tờ giấy rơi xuống từ tay nàng, phân tán. Đôi mắt nâng lên bên trong mang theo một tia tức giận. “Ngươi thật to gan!”
Tử Đại cười khổ, “Tử Đại biết Vương phi sẽ tức giận, cũng biết Vương
phi sẽ nghĩ rằng là Tử Đại dùng phương pháp này đến cầu Vương phi,
nhưng, tờ giấy này đúng là vì Vương phi mà viết. Ngươi nhìn xem a, nhìn
xem a…”
Trong mắt nàng ấy rưng rưng, chỉ vào tờ giấy phân tán vội vàng cầu xin với Cảnh Dạ Lan.
“Xem thì có lợi ích gì? Ngươi làm như vậy có thể giúp hắn cái gì?”
Cảnh Dạ Lan lạnh lùng nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chua xót trong
mắt không khống chế được bắt đầu lan tràn. Càng ở gần Hiên Viên Khanh
Trần, lòng của nàng lại càng không khống chế được, hắn luôn làm ra một
số sự tình rồi lại đi giấu diếm với nàng, là hắn chưa từng nhắc tới,
cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt nàng.
Không được, nàng không thể tiếp tục như vậy nữa, đầu của nàng đã muốn đủ rối loạn, chỉ cần ở bên người hắn, bắt đầu chậm rãi ngay cả suy nghĩ bình thường cũng đều đã trở nên quấy nhiễu. Điểm mấu chốt cuối cùng,
chính là lòng của nàng! Nếu như ngay cả trái tim cũng muốn đánh mất,
nàng không thể chấp nhận, không thể…”
“Vương phi tha tội Tử Đại mới dám nói, bởi vì mỗi một lần sau khi
ngài phát độc, Vương gia đều ở một mình một người trong thư phòng phát
tiết, cái này được viết lúc ấy!”
Như vậy ban đêm, bắt đầu từ lúc mất đi tiểu thế tử, Tử Đại không biết Vương gia lạnh lùng tàn bạo sau khi say rượu, sẽ không khống chế được,
trong miệng gọi gọi tên của Vương phi, ngay cả chính hắn cũng không
biết.
Cảnh Dạ Lan lau đi nước mắt trên mặt, bên cạnh nhìn Tử Đại, “Ngươi
mời Vô Ngân đến đây đi.” Nàng cầm