
nhanh chạy về doanh trướng, Cảnh Dạ Lan lập tức bổ
nhào lên giường, ngực kịch liệt nhảy lên, nàng nhịn không được thở hổn
hển. Ngươi loạn tưởng cái gì? Ngươi đi tìm hắn chỉ là vì muốn hắn mau
chóng hòa đàm cùng Tô Vân Phong, những cái khác đều không liên quan gì
đến ngươi!
Nắm chặt tay, nàng có chút đem đầu đánh vài cái vào chăn đệm thật
dầy, lập tức đá mấy cái đem đệm chăn đá vào một bên, nàng bọc áo choàng
liền đi ngủ.
Ngoài doanh trướng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho nàng nguyên bản liền nhảy lên quá nhanh tâm lại một lần gia tốc.
Khoác nhanh áo choàng, nàng đem thân thể cuộc mình đứng lên.
“Nếu đến tìm ta, vì sao vừa rồi lại không vào?” Hiên Viên Khanh Trần ngồi ở bên giường, lạnh giọng hỏi.
“Không biết Vương gia nơi đó có người, bằng không sẽ không quấy rầy,
là ta không đúng.” Nàng đưa lưng về phía hắn, lạnh lung giống như hắn
trả lời.
“Nàng quả thật là đã quấy rầy ta cùng Tử Đại.” Trong con ngươi yêu dị của hắn hiện lên ý cười, ngược lại nhìn bộ dáng quật cường của nàng,
không khỏi mở miệng nói.
“Vương gia nên mau trở về đi, không cần phải lãng phí thời gian ở trong này. Tử Đại không phải là đang chờ ngươi sao?”
“Hoa Mị Nô, Tử Đại là cơ thiếp của ta, ta muốn khi nào thì sủng hạnh
nàng thì tùy, còn không tới phiên nàng quản ta a!” Ý cười trong mắt hắn
càng sâu, hình như là nàng ghen tị.
“Ta đương nhiên biết, đêm tân hôn ta quỳ gối bên giường của ngươi
nhìn ngươi cùng nàng hoan hảo, suốt ba đêm liền, hưng trí của Vương gia
thật đúng là rất cao!”
Không khí giống như bị ngưng trệ, một lát Hiên Viên Khanh Trần cúi
người ở bên tai nàng nói: “Nàng đột nhiên nhắc tới điều này là có ý tứ
gì? Nàng còn ghi hận ta lúc đó đối với nàng như vậy.” Tay của hắn không
khỏi vuốt ve mái tóc dài của nàng.
“Ghi hận cái gì, Vương gia cùng cơ thiếp hoan hảo cũng không kiêng dè ta, ta cũng là xem vui vẻ!” Nàng xoay qua, đánh rớt tay hắn, có chút
châm chọc nói.
“Nga, phải không? Vậy thì tại sao lúc nãy ngươi không tiến vào tiếp
tục nhìn xem, ngược lại chạy đi so với con thỏ còn nhanh hơn.” Khoé môi
hắn gợi lên một độ cong xinh đẹp, nhìn nàng trước mắt nổi giận đùng
đùng.
Tức giận liếc trắng mắt, “Nơi này là doanh trướng của ta, ta muốn
nghỉ ngơi. Vương gia, mời người trở về!” Ngón tay mảnh khảnh của nàng
chỉ về phía cửa
“Muốn chạy đi đâu? Nàng quấy rầy chuyện tốt của ta, còn muốn đuổi ta
đi sao?” Hắn tà mị cười, cúi người ngăn chặn nàng. Hắn nhìn thấy trong
mắt của nàng vẻ thất kinh, chưa bao giờ hắn nhìn thấy ánh mắt đó, trong
quá khứ, nàng không phải mắt lạnh nhìn hắn thì cũng là một bộ bộ dáng
không cam lòng, mà hiện tại…
Nàng bất an…
Bàn tay ấm áp to lớn đặt ở trên cơ thể nõn nà căng đầy của nàng,
tiếng tim đập mãnh liệt tiết lộ lòng nàng! Hoa Mị Nô, nàng rốt cuộc cũng bởi vì ta mà động tâm sao?
“Ngươi buông ta ra, ngươi đã mang cơ thiếp tới đây, ngươi còn…” Từ
ngữ cuối cùng bị đầu lưỡi hắn giữ ở đầu môi. “Ngô ngô ngô…” Cảnh Dạ Lan
dùng sức đẩy hắn, mà môi của hắn giống như niêm dính vào môi của nàng,
ngọn lửa ở trong miệng nàng tàn sát bừa bãi, hôn từng tấc tấc mềm yếu
của nàng.
Đầu lưỡi dây dưa, trêu chọc mà chạm, cuốn lấy, thực cốt triền miên
làm cho nàng không tự chủ được bắt đầu luân hãm. Nhận thấy đáp lại của
nàng, nụ hôn của Hiên Viên Khanh Trần dần dần chuyển biến lâu dài, mang
theo thương tiếc vô cùng ôn nhu.
Sau khi hôn thật dài, hắn ôm lấy Cảnh Dạ Lan, “Tử Đại tới nơi này,
là vì nàng ấy ở từng sống ở nơi này, đối với địa hình thập phần quen
thuộc, ta cần nàng ấy tới đây để tìm vị trí chiến đấu tốt nhất.
“Ngươi không cần cùng ta giải thích.”
“Ta chỉ là nói cho nàng biết, có nghe hay không là chuyện của nàng.”
“Ngươi…” Cảnh Dạ Lan định cho ngực hắn ăn một cái khuỷu tay. đột
nhiên nghĩ đến Vô Ngân từng nói là hắn bị thương, bán nói nàng triệt lực thu hồi cánh tay.
“Vì sao không đánh?” Hắn ngược lại cầm lấy tay nàng đặt lên môi tinh
tế hôn lên. Vài ngày không gặp nàng, đột nhiên có kinh hỷ mới.
“Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, Vô Ngân còn không giết ta, ta không có ngốc như vậy tự chặt đứt đường lui của mình.” Nàng rút tay về, hắn
mỗi lần hôn nàng đều khiến tâm chính mình hơi hơi rung động. “Ngươi
không phải bị thương sao? Mau trở về đi.”
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần sáng ngời, “Nàng biết ta bị thương, cố ý đến quân trướng thăm ta sao?”
Cảnh Dạ Lan không có trả lời, bộ dáng nàng trầm mặc làm cho Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên cảm thấy vui vẻ. “Giúp ta bôi thuốc, miệng vết
thương hình như là bị nứt ra rồi.” Hắn có chút cố sức cởi quần áo.
Một nửa thân thể tinh tráng chịu đủ loại vết thương do đao tước rìu
đục, bày ra trước mặt nàng, một vài vết thương mới vừa dài vừa sâu, tuy
rằng đã bôi thuốc mỡ nhưng miệng vết thương vẫn bị chảy máu. Đột nhiên
lòng của nàng hơi hơi co rút đau đớn. Coi kinh nghiệm nàng mà xem ra,
hắn vốn đã bị thương không nhẹ, căn bản là còn chưa dưỡng tốt lại bị
thương, khó trách Vô Ngân lo lắng cho hắn đến như vậy.
“Còn không lại đây, nàng thẹn thùng cái gì, cũng không phải là chưa
bao giờ nhìn thấy đâu.”