
Tiểu Khả, chỉ vào Hiên Viên Khanh Trần nằm trên giường, mỉm cười nói. – Vương gia, chắc ngài không muốn nha đầu của ta chạm vào
thân mình cao quý của ngài đâu.
Hắn cũng cười đáp lại nàng, nụ cười làm
cho Tiểu Khả ở một bên sợ hãi. Ý tiểu thư là dùng cây châm này để lấy
mạng vương gia. Khó trách mấy ngày nay tiểu thư luôn dạy nàng cách nhận
biết huyệt vị.
Run rẩy một trận, Tiểu Khả lắp bắp hồi đáp:
- Tiểu Khả hiểu được! – hai chân đều đã
run run, chỉ mới nhìn Hiên Viên Khanh Trần thôi mà nàng đã sợ chết, nếu
thật sự bắt nàng làm cái gì với hắn thì có mà… nhưng mặc kệ, vì tiểu thư thì bất cứ giá nào nàng cũng làm được!
Cảnh Dạ Lan cười tán dương rồi lập tức
vào trong mật thất, có một con đường nhỏ thông suốt, chỉ cần khoảng thời gian nửa nén hương cháy hết thì có thể ra khỏi Bắc An vương phủ, ở đó
dẫn ra một đường núi, sau đó nàng lại quay lại phỏng ngủ.
- Ngươi đi vào trước chờ ta! – nàng cho
Tiểu Khả đi trước rồi dừng ở sắc mặt xanh mét của hắn, Cảnh Dạ Lan thản
nhiên buông một câu. – Hiên Viên Khanh Trần, lần này ta tha cho ngươi,
chỉ mong chúng ta từ nay về sau không còn phải gặp lại nhau. – nàng
buông rèm cửa, cuối cùng nhìn thoáng qua mặt hắn.
Quỷ Túc, vĩnh biệt! Trong lòng nàng thầm nhủ rồi không chút lưu luyến mà rời đi.
Cách rèm cửa, khi nàng rời đi, Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi mở miệng nói một câu:
- Hoa Mị Nô, ngươi sẽ tự mình quay về cầu xin cô vương, hãy chờ xem! – nụ cười tà mị nở rộ trên mặt.
Con mồi của hắn nếu không có sự đồng ý của hắn thì ngay cả chết cũng không được phép!
Ra khỏi mật đạo, Tiểu Khả mở miệng hỏi chủ tử mình:
- Tiểu thư, chúng ta đi đâu? – chủ tử đã
thay đổi không còn giống với trước kia, nàng ở bên cạnh chủ tử nhiều năm cũng không biết người lại còn có một bộ mặt khác như vậy.
- Không biết, chúng ta nhanh nhanh rời
khỏi nơi này. – đối với lần chạy trốn này nàng đã có kế hoạch lâu rồi;
cũng giống như Hiên Viên Khanh Trần vậy, đã làm thì không thể không
chuẩn bị được, thật đúng là không thể khinh thường. Lần trước bị sỉ
nhục, cả đời này nàng sẽ không quên!
Đi được nửa ngày, có lẽ nàng gặp may cho nên xa xa có một thành trấn:
- Tiểu Khả, chờ một chút, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi. – nàng vui vẻ nói với Tiểu Khả bên cạnh.
- Tiểu thư, nô tỳ…
- Ngươi làm sao vậy?
Mới có một hồi chạy mà sắc mặt Tiểu Khả đã tái nhợt, môi biến thành màu tim tái:
- Nô tỳ… – nói còn chưa nói xong, hai mắt Tiểu Khả liền nhắm lại, cả người xụi lơ.
Chương 18: Trở về Bắc An vương phủ
Trong một nhà trọ suy nhất ở trấn nhỏ, Cảnh Dạ Lan đang lo lắng ngồi nhìn đại phu chẩn bệnh cho Tiểu Khả.
Khi nãy môi nàng ấy chợt tím ngắt, bây giờ thì trên cánh tay lại xuất hiện nhiều vết máu tụ tím loang lổ.
- Đại phu, muội muội của ta thế nào?
Đại phu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nửa ngày mới trả lời:
- Lão hủ làm nghề này hơn mười năm nay
nhưng chưa từng thấy qua chứng bệnh này. Xin thứ cho lão hủ ta tài lực
không đủ, tốt nhất nên…
- Có chuyện gì? – trong lòng Cảnh Dạ Lan phát lạnh.
-Chuẩn bị hậu sự đi.
Lời nói của đại phu khiến cho tim nàng
đóng băng lại. Vừa rồi Tiểu Khả nhìn còn rất vui vẻ thế mà giờ cả người
run lẩy bẩy, thần chí không rõ.
- Đại phu, chẳng lẽ thật không còn cách nào sao? – nàng nắm chặt tay, thấp giọng cầu xin.
- Nếu là bệnh hoặc là trúng độc thì có lẽ còn có cách, vấn đề chính là không phải. Ai!!!! – đại phu nói, giọng điệu đầy có lỗi.
- Không phải vậy thì thật ra là cái gì? – nàng bắt lấy tay đại phu, vội vàng hỏi.
- Nếu lão hủ không nhìn lầm thì nàng trúng chính là “cổ”.
Cổ? Trước kia nàng có nghe nói qua, đại
khái là có biết ở vùng Miêu Cương có “cổ” kia; nhưng thật không ngờ lại
tận mắt nhìn thấy. Nhưng có một chuyện đó là người bị hạ “cổ” không biết từ khi nào.
- Hoa Mị Nô, đắc tội với cô vương có kết
cục như thế nào, sợ rằng ngươi chưa biết! – lời nói lạnh như băng của
Hiên Viên Khanh Trần vang lên trong đầu nàng, giống như tiếng sấm giáng
từ trên cao xuống vậy.
- Bẩn thỉu! – nàng nghiến chặt hàm răng.
Nàng chỉ nghĩ là hắn muốn nhằm vào nàng nhưng không ngờ hắn lại hạ độc thủ với Tiểu Khả!
- Đại phu, nếu không có cách nào trị liệu thì nàng sẽ thế nào?
- Không biết rõ là bị hạ độc “cổ” gì
nhưng nhìn nàng phát bệnh khá nặng, sợ là chống đỡ không được bao lâu. – đại phu nhìn Tiểu Khả, mới có chốc lát mà thân thể nàng đã biến thành
màu tìm ngắt, lão lắc đầu tiếc hận.
Cảnh Dạ Lan đứng bên cạnh giường có thể
nghe thấy Tiểu Khả ngay cả hô hấp cũng khó khăn rất nhiều. Nàng đưa tay
sờ trán Tiểu Khả, âm thầm quyết định.
- Đại phu, xin hãy gọi thêm vài người tới giúp để khiêng kiệu đưa ta và muội muội đi một nơi. – nàng nhìn ra
đường lớn, trong mắt một mảnh kiên định. Cuộc đời này nàng sẽ không để
bất kỳ một người thân thiết nào bên cạnh vì nàng mà bỏ mạng được.
Trước cửa Bắc An vương phủ có vài người
có bộ dáng nô tài đứng thẳng hai hàng như đang đợi Cảnh Dạ Lan quay về.
Mặt nàng không hề thay đổi, đem Tiểu Khả giao cho bọn hắn:
- Mang ta tới gặp vương gia!
Hiên Viên Khanh Trần ngồi trước đại sảnh, cách rất ca Cảnh Dạ Lan,