
u được loại đãi ngộ
không thuộc về mình này, lại càng không nói điều kiện dưỡng nhan chủ yếu của nữ
nhân nàng tuân theo chính là phải ngủ ngon, càng đem Đông Ly Thuần mắng thành đại
hỗn mười tội ác không làm trong xã hội vạn ác cũ.
Nhìn mặt trong kính tuy y nguyên mỹ lệ, màu da lại ảm đạm, Sở
Liên Nhi khóc không ra nước mắt, đều là ngủ không được ngon giấc gây họa.
Đông Ly Thuần chết tiệt, yêu nhân không có nhân tính, chẳng
lẽ hắn không biết nữ nhân phải ngủ để làm đẹp sao?
Căm giận trừng mắt Đông Ly Thuần được hai người đại nha hoàn
hầu hạ thay quần áo, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
Đông Ly Thuần giống như phát hiện ánh mắt của nàng, xoay người
lại, bắt bớ con ngươi hàm oán mang hận của nàng.
“Ngươi đây là thái độ gì?” Đông Ly Thuần không vui, thanh âm
nguyên bản trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoáng cái biến thành gió lạnh tháng chạp,
thổi cổ người lạnh run run.
Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt, cũng nịnh nọt
cười: “Chủ tử anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, toàn
thân cao thấp không một chỗ không hoàn mỹ. Truước mặt chủ tử vĩ đại, cả thân nô
tỳ như ta đây thậm chí đều ghen ghét.”
Đông Ly Thuần thẳng tắp quét mắt mặt cụp xuống của nàng, lạnh
như băng xoay người, chờ mặc áo choàng, phủ thêm áo gấm lông cừu màu đen lên,
nhanh rời đi. Lúc gần đi, còn rơi xuống một câu cảnh cáo: “Ta không thích nô
tài khẩu thị tâm phi.”
Sở Liên Nhi trừng mắt bóng lưng uy phong khí phách, len lén
giơ lên ngón tay giữa.
Nghe nói Đông Ly Thuần muốn rời phủ mấy ngày, Sở Liên Nhi
cao hứng hỏng rồi, trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương. Nàng chờ Đông
Ly Thuần vừa bước ra Bích Nguyệt hiên, chân sau liền chạy trở về phòng của mình
ngủ thật ngon, có lẽ ngủ quá ngon rồi, thế cho nên không có phát hiện, nàng
chưa ngủ nửa canh giờ, hơn nữa còn bị Đông Ly Thuần tạm thời thay đổi chủ ý hồi
phủ bắt bớ. Sau đó, tại Đông Ly Thuần trừng phạt, bị phạt quỳ gối trước đình viện.
Đông Ly Thuần dưới cao nhìn xuống nàng đang quỳ thân hình
lay động, ánh mắt lạnh như băng, không một tia nhiệt độ.
Lý Hoa phía sau hắn thì vẻ mặt may mắn dương dương đắc ý
nhìn nàng, Sở Liên Nhi oán hận trừng mắt hắn, trong nội tâm tinh tường lúc này
Lý Hoa đang chỉnh lại nàng.
Hảo ngươi Lý Hoa, xem ra không để cho ngươi nhìn chút nhan sắc,
ngươi thật cho là ta ăn chay (ăn chay ý chỉ người tốt, không hại ai)?
Quỳ gạch quả thực không phải người chịu, hai đầu gối quỳ
trên gạch lạnh như băng cứng rắn, không bao lâu, liền vừa đau vừa tê dại, toàn
thân khó chịu, nàng muốn hoạt động thân thể, lại bị thị vệ giám thị sau lưng đè
xuống hai vai của nàng, đè nàng nhe răng nhếch miệng, chỉ kém chửi má nó.
Nô tàu Bích Nguyệt hiên nhìn thấy người lãnh đạo trực tiếp của
mình bị chủ tử trừng tội, tất cả đều mặt không thay đổi xa xa bàng quan, chỉ có
Hồng Nhi tiến lên quan tâm nàng, lại bị thị vệ giám thị sau lưng của nàng thô lỗ
quát đi.
Nàng cho tới bây giờ chưa từng ăn đau khổ như thế! Tại thật sự
quỳ không đến giờ lên đèn thì thật sâu hiểu rõ đạo lý “Cùng tất biến, biến thì
thông” (đường cùng tất thay đổi, thay đổi thì thông suốt), nàng thật sự không
thể chịu đựng được loại cực hình cực kỳ tàn ác này, liền lấy cớ đi ngoài, ẩn
vào nhà xí, xé nát làn váy có nhét bông đệm ở trên đầu gối đã quỳ vừa đỏ vừa
sưng. May mắn trong mùa đông mặc dầy, bằng không, nàng thật đúng là tìm không
thấy cái gì nhét ở đầu gối.
Cũng may mắn cổ nhân đều mặc váy dài chấm đất, bằng không,
cũng không thể phủ lên địa phương đã động tay động chân mà không bị người phát
hiện.
Một lần nữa quỳ gối trên gạch, có sợi bông mềm mại dày đặc đệm
lên, chỗ đầu gối đau đớn ít rất nhiều, cũng có thể nhịn.
Người đáng chết yêu nam Đông Ly Thuần, ở thư phòng đến giờ
lên đèn, mới thản nhiên về Bích Nguyệt hiên, nghe được tiếng bước chân quen thuộc
thong dong vang lên, Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian quỳ ngay ngắn, kéo kéo
váy, hi vọng hắn không phát hiện cơ quan trên đầu gối.
Hai hàng lông mày của nàng buông xuống, nhìn đến giày đế đen
da dê thêu chỉ vàng dừng lại ở trước mặt, trong nội tâm có chút đả kích! Giày của
hắn thật nhọn! Cái này còn chưa đủ! Mủi giày còn có hình móc sắt, nếu như, hắn,
hắn đá một cái, nàng chẳng phải xong rồi?
Đông Ly Thuần nhìn nàng một cái, phất tay áo, xoay người đi
vào trong phòng.
“Đứng lên đi, trước hầu hạ ta dùng bữa.”
Sở Liên Nhi nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian chật vật đứng
dậy, tuy trên đầu gối có một tầng áo bông dày, nhưng quỳ lâu như vậy, y nguyên
mài đến đau nhức.
Chống lại Lý Hoa ẩn ẩn trào phúng, nàng hướng hắn nghiến
răng, sau đó oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, vương bát đản, trứng thối, chờ
xem.
Quỳ một cái buổi chiều, vừa mệt mỏi vừa đau vừa đói, nhưng
nàng cũng không dám biểu hiện, rung động thân thể hướng thư phòng đi đến, đột
nhiên dừng lại bước chân.
Đông Ly Thuần đã tiến vào phòng, ngồi vào trước bàn ăn chờ Sở
Liên Nhi hầu hạ thấy nàng mè nheo không chịu tiến đến, không khỏi quát khẽ,
“Còn không mau tiến đến?”
Sở Liên Nhi nghiêm mặt, nói: