Duck hunt
Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Từ Nô Tì Thành Hoàng Hậu Cùng Múa Với Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210204

Bình chọn: 9.5.00/10/1020 lượt.

ở Liên Nhi cười khổ, thật không nghĩ tới, nàng lại sẽ là. . . . .

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đi vào là Hồng Nhi, nàng

bưng một cái chén, nhìn đến Sở Liên Nhi tỉnh lại, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ tỉnh, thật

tốt quá.”

Sở Liên Nhi nhìn Hồng Nhi, muốn từ trong con ngươinhiệt tình

lo lắng của nàng thấy cái gì, Hồng Nhi bị ánh mắt của nàng chằm chằm không tự tại,

xoay mặt qua một bên, nói: “Tỷ tỷ khỏe chưa? Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn

chết.”

“Hồng Nhi, ta vì cái gì duyên vô cớ té xỉu?” Sở Liên Nhi

chăm chú nhìn hai mắt Hồng Nhi.

Hai con ngươi Hồng Nhi lập loè, “Đại phu nói ngươi kích

thích quá độ, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. Không cần phải nghĩ quá nhiều,

ăn chén cháo táo đỏ này, còn phải làm việc.”

Sở Liên Nhi không hài lòng nàng trốn tránh, bất quá, thực sự

hiểu được, người có thể đi vào phủ hoàng tử phủ làm việc cho Đông Ly Thuần, người

nào lại là ngồi không. Huống chi, Hồng Nhi chỉ là thân phận nha hoàn lại luôn

không thấy bóng dáng.

. . . . . .

Ăn xong cháo táo đỏ Hồng Nhi làm cho nàng, Sở Liên Nhi đứng

dậy ra gian phòng, đi vào nhà ăn, nguyên lai thời gian bữa tối đã qua rồi, Đông

Ly Thuần đã dùng hết bữa tối trong đại sảnh. Mà giờ khắc này người ngồi trước

bàn ăn dùng bữa, là thị vệ sát bên của hắn – Lý Hoa.

Lý Hoa cũng phát hiện nàng, hắn nhìn đến sắc mặt bị thương của

Sở Liên Nhi, khuôn mặt cương nghị hiện lên một tia mỉa mai: “Nhớ tới thân phận

của mình sao?”

Sở Liên Nhi ngậm chặt miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Hoa gắp khối thịt bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:

“Rốt cục nhận mệnh rồi? Hay là cảm tạ chủ tử rộng lượng tha cho ngươi một cái mạng?”

Sở Liên Nhi y nguyên không nói, bắt đầu động thủ thu thập đồ

trên bàn.

Lý Hoa liếc thấy nàng, trong mắt có hèn mọn nồng đậm: “Ngươi

biết không? Khi chủ tử cố ý lưu ngươi một cái mạng thì ta càng thêm chán ghét

ngươi, cực kỳ vô cùng chán ghét ngươi.”

Sở Liên Nhi liếc hắn, khóe miệng khẽ nhếch: “Thật không,

ngươi cứ tiếp tục chán ghét đi.” Nói, nàng đem xương trên bàn bỏ vào trong chén

cơm của hắn, sau đó nghênh ngang rời đi.

Sau lưng truyền đến Lý Hoa hổn hển rống giận, Sở Liên Nhi

bưng đồ ăn, cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua trời âm u, đã vào xuân rồi,

mặt đất bắt đầu tiết trời ấm lại, chính là, sắc trời y nguyên không thấy tốt

hơn, thường xuyên âm u, không thấy ánh mặt trời.

Bất quá, ánh mặt trời tổng hội xuất hiện, nàng sẽ đợi cho

ngày ánh mặt trời xuất hiện.

. . . . . .

Bất kể là làm nha hoàn đê tiện nhất, hay là làm nha đầu có đẳng

cấp, sở Liên Nhi đều không vui, tại trong mắt nàng, nha hoàn và nha đầu có cái

gì khác nhau đâu, đều là nô tài hầu hạ người, có uy phong gì tốt đắc ý.

Nhưng, dưới mái hiên người ta, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận

sự thật.

Làm đại a đầu xác thực thoải mái hơn nha hoàn thô lại, chẳng

những ăn mặc ngủ nghỉ xa hoa hơn vài lần, địa vị cũng rất cao cấp.

Đại a đầu còn có một gian phòng riêng của mình, hơn nữa

phòng ngay tại bên cạnh Bích Nguyệt hiên, gian phòng mặc dù không lớn, nhưng bố

trí coi như tinh xảo, trong mùa đông, trong phòng của nàng còn có thể dùng lửa

than ngang cấp với chủ tử, giường chiếu đệm chăn mặc dù không tính thượng thừa

nhất, nhưng so với chúng nha hoàn trong phòng hạ nhân không biết tốt hơn mấy

trăm lần.

Đem Tiên Nhân Chưởng và bồn hoa các màu ở trong phòng hạ

nhân lục trước đều đưa đến trong phòng của mình, nàng hài lòng nhìn bình sứ hoa

văn xanh trồng hoa mai vàng trước cửa phòng mình.

Giường chiếu mềm mại, không khí tràn ngập hương thơm, đây mới

là khuê phòng tiêu chuẩn của Sở Liên Nhi nàng.

Chính là, Sở Liên Nhi có rất ít thời gian đi hưởng thụ thư

thích cùng thoải mái trên giường êm hương thơm mềm mại phía trước mang đến.

Một người thống lĩnh hơn mười nha hoàn nô bộc ở Bích Nguyệt

hiên, nàng chỉ cần chỉ huy chúng nô tài làm việc, mà mình có thể mười ngón

không dính nước xuân! Chính là, nàng biểu hiện ra uy phong lẫm lẫm, kỳ thật, so

với bất luận kẻ nào đều thảm hơn.

Không biết là Đông Ly Thuần tận lực chỉnh nàng, hay là làm đại

a đầu, đều được cả đêm một tấc cũng không rời canh giữ ở trước giường chủ tử, ở

đâu cũng đi không được, ngay cả phòng ngủ mình cũng rất ít bước vào nửa bước,

thậm chí đi ngủ đều ngủ không tốt, đại a đầu này có gì uy phong đáng nói?

Tựa như hiện tại, thật vất vả hầu hạ Đông Ly Thuần tắm rửa nằm

ngủ xong, nàng canh giữ ở trước giường hắn, tùy thời ứng phó của tình huống chợt

đến của hắn. Sáng sớm ngày mai hầu hạ hắn rời giường đi ra ngoài làm việc xong,

nàng mới có cơ hội đến gian phòng của mình ngủ.

Nhưng, thời gian ngủ bù của nàng chỉ có ngắn ngủn bốn canh

giờ, bởi vì, giữa trưa hắn làm xong việc, lại muốn về Bích Nguyệt hiên dùng bữa,

nàng thân là đại a đầu còn phải thay hắn thu xếp tất cả.

Chờ hắn ăn xong đi làm việc! Nàng vẫn không thể ngủ, còn phải

chỉ huy nô bộc làm cái này cái kia, đợi nàng thật vất vả kề đến trên giường ngủ

chưa tới một canh giờ, tên kia lại trở về dùng bữa tối rồi, sau đó, lại là cả

đêm là không được ngủ hầu hạ.

Sở Liên Nhi luôn luôn thích ngủ ở đâu chị