
iảm bớt tiếp tế quân sự, bổ lại quốc khố trống không.
Mã Văn Trọng đề nghị đường hoàng, ngoài mặt cúc cung tận tụy
vì triều đình, thật ra thì còn không phải là vì tư tâm. Bởi vì có khoảng cách với
rất nhiều võ tướng, chỉ sợ võ tướng vượt qua văn thần, khiến cho chính chức vị
thừa tướng của hắn bị võ tướng thay thế, tiến tới cổ động đả kích võ tướng.
Đông Ly Thuần trầm ngâm, nói: “Mã Văn Trọng này. . . Tài trí
hơn người, tại phương diện triều chính, quả thật có chỗ lợi hại. Đáng tiếc, là
người quá mức lạnh nhạt, lòng dạ quá mức nhỏ mọn, lại không có độ lượng dung
người, đứng đầu bách quan, cũng chính là lầm nước lầm dân.”
Sở Liên Nhi vui mừng: “Ngươi đã biết hắn ngồi ở vị trí Thừa
tướng này sẽ lầm nước lầm dân, vậy tại sao không bãi nhiệm hắn hả ?”
Đông Ly Thuần buồn cười trừng nàng: “Ngươi cho rằng bãi nhiệm
Thừa tướng là chuyện rất đơn giản sao? Ta vừa mới lên ngôi không lâu, còn có
nhiều phương diện cần dựa vào hắn.”
Sở Liên Nhi liếc hắn một cái: “Nói như vậy, ngươi cũng muốn
làm hoàng đế giết người giúp mình sau khi thành việc?” Cũng quá trơ trẽn
Đông Ly Thuần bật cười, trừng phạt hôn nàng, hôn đến nàng
không thở nổi, mới thả nàng ra, nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào, làm
đế vương, phải bỏ nhỏ lấy lớn. Mã Văn Trọng, hắn không thích hợp làm quan, cũng
chỉ có thể bị loại bỏ. Mặc dù hắn quả thật có tài trị quốc.”
Sở Liên Nhi hiểu, Mã Văn Trọng lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là
một người. Thân là hoàng đế, cũng không thể vì mình hắn, mà để cho hắn khiến
lương đống trị quốc khác bị mai một.
Làm đế vương, vì đại cục, cũng phải bỏ rơi một quân cờ tốt,
Mã Văn Trọng này, không có gì hơn là một quân cờ tốt, đáng tiếc, hắn chỉ có thể
làm vật hy sinh để đế vương bảo toàn đại cục.
Sở Liên Nhi không đồng tình hắn, đây là hắn gieo gió gặt
bão, không oán được người nào, nếu như hắn có thể đặt quyền lợi chung lên quyền
lợi riêng, không cấu bè kết phái, đả kích người khác, Đông Ly Thuần cũng sẽ
không động đến hắn. Coi như hắn có lòng nhỏ mọn, nhưng chỉ cần có tài trị quốc,
cũng có thể được trọng dụng. Nhưng cái sai là hắn ngồi ở trên vị trí Thừa tướng
này, thân là đứng đầu bách quan, không thể tiến cử nhân tài cho đế vương, lại
chỉ có thể vì riêng tư bản thân chèn ép nhân tài, nếu như đụng phải quân vương
ngu ngốc, Thừa tướng như hắn cũng hòa đồng như cá gặp nước, đáng tiếc, hắn đụng
phải chính là Đông Ly Thuần, một quân chủ khôn khéo không bị thần tử che mắt,
cho nên hắn nhất định là một con cờ tốt bị chủ nhân bỏ rơi.
Mùa thu không khí dần dần nồng đậm lên, khí trời thay đổi
xào xạc mà cô độc, bên trong thành cung cao lớn, lá cây trên đầu cành không có
lúc nào không bị gió thu vô tình thổi xuống, bay bổng rơi xuống trên đất mặt,
rơi vào trên người Sở Liên Nhi. Vươn tay tiếp nhận, nhìn cành lá càng lúc càng
khô vàng, nhìn bầu trời âm u thở dài.
Sắp đến Trung thu rồi, trong cung bởi vì không có nữ nhân tiến
vào chiếm giữ nên vẫn thái bình, vị hoàng hậu như nàng tuyệt không xứng chức,
không có chuyện vụn vặt trong hậu cung phiền não nàng, trong cung có phủ Nội Vụ
phân ưu thay nàng. Mỗi ngày nàng chỉ cần ăn ngon mặc ấm, sau đó ăn mặc đẹp, chờ
đợi Đông Ly Thuần lên triều hạ triều mỗi ngày, tựa như một đôi vợ chồng bình thường,
trải qua cuộc sống bình tĩnh mà ngày càng bình thản.
Loại cuộc sống này không có gì không tốt, không có phân
tranh, không phiền não tranh thủ tình cảm với những nữ nhân khác, cũng không có
thứ gì uy hiệp địa vị, đáng tiếc, nàng vẫn không vui.
Bụng đã lớn cỡ năm tháng, mặc váy gấm khoác áo lông mỏng, thật
cũng không lộ vẻ lớn, nhưng nàng luôn có bất an quanh quẩn trái tim.
Theo bụng nổi lên, nàng cũng càng ngày càng thích ngủ, mỗi
ban đêm đều ngủ sớm, cũng không kịp đợi Đông Ly Thuần xử lý xong công vụ nữa.
Vì không tổn hại bào thai trong bụng, bọn họ hồi lâu chưa
bao giờ làm rồi, Sở Liên Nhi cảm giác được sự cứng ngắc của thân thể hắn, mỗi
lúc này, nàng luôn rất áy náy, hắn là hoàng đế a, vua một nước, muốn nữ nhân
nào không được? Đáng tiếc là hắn không nạp Tần phi, cả người để sai khiến bên cạnh
cũng đều đổi thành nội thị hết. Chỉ sợ nàng ghen.
Nam nhân thương yêu nàng như thế, nhưng vì cái gì không
thích hài tử của nàng đây?
Mặc dù hắn biểu hiện không chê vào đâu được, nhưng nàng vẫn
từ chỗ sâu nụ cười của hắn tìm được dấu vết, hắn thật, không thích hài tử của bọn
họ.
Áy náy? Trong mắt của hắn thường mơ hồ sinh ra áy náy, chuyện
gì xảy ra?
Còn có một loại tuyệt vọng, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh nửa
đêm tỉnh lại, nàng sẽ cảm giác tay của hắn đang chậm rãi vuốt ve ở trên bụng, động
tác êm ái, che chở, jhiến cho nàng cảm thụ mong đợi của người phụ thân như hắn
đối với hài tử, nhưng, vì sao đáy mắt hắn luôn thoáng hiện tuyệt vọng mãnh liệt?
Hỏi hắn nguyên nhân.
Hắn không nói lời nào, chẳng qua là ôm nàng thật chặt, từ
trong lòng sinh ra khí lực, ôm nàng chặt chết, dường như muốn khảm nàng vào
trong người hắn.
Hắn như vậy, nàng có thể nào hoài nghi hắn không thương nàng
đây?
Nàng ép hỏi hắn, ép nóng nảy, hắn cũng chỉ biết n