
inh khí đối phương, thứ hai còn có thể câu đùi ngựa đối phương, thứ ba đâm
vào thân thể địch nhân, lại lấy ra, hắc hắc, lực sát thương mạnh hơn.”
Liễu Nhất Thanh hừ lạnh một tiếng: “Gậy trúc? Gậy trúc có thể
so sánh với đao kiếm chế tạo bằng sắt thép sao? Chỉ sợ còn chưa giao thủ, đã bị
chém thành hai đoạn.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Sở Liên Nhi trừng mắt hạnh: “Gậy trúc cũng rất cứng rắn, trước
dùng đồng du [1'> ngâm, sau đó lại cột dây thừng rậm rạp chằng chịt lên, một loại
đao kiếm muốn thoáng cái chém đứt đó là không có khả năng.”
Mọi người trầm mặc, cuối cùng Mã Văn Trọng lại hỏi: “Dùng
thương dài, có thể chế phục kỵ binh đối phương?”
Sở Liên Nhi nhếch đôi môi lên: “Nếu như binh lính sợ đầu sợ
đuôi, có dù cho binh khí bén chỉ sợ cũng không thể thực hiện được.”
Mọi người lại trầm ngâm lần nữa, đều nhìn về phía Đông Ly
Thuần.
Đông Ly Thuần vuốt cái cằm trơn bóng, nhìn gương mặt hồng
sáng của Sở Liên Nhi, ánh mắt chớp động, hắn vỗ tay cười: “Chủ ý rất tốt, cứ
làm như thế, Trương Hà!”
“Ty chức ở!” Một đại hán râu quai nón đầy mặt phút chốc đứng
dậy, kéo thiết giáp trên người ào ào vang lên.
“Lập tức dựa theo —– theo lời nàng đi làm.”
“Tuân mệnh!”
Đông Ly Thuần đối những người thần sắc khác nhau ở dưới nói:
“Đã không còn sớm, tất cả giải tán đi.” Sau đó bọn người đi hết, hắn mới nhìn về
phía Sở Liên Nhi, ánh mắt hiện lên phức tạp, “Nhìn, ngươi còn thật sự có tài.”
Sở Liên Nhi le le lưỡi, trong nội tâm vừa đắc ý vừa tự hào,
nghe xong Đông Ly Thuần khen, trong lòng nàng thay đổi thật nhanh: “Nói nhảm,
ta vừa đần vừa không có học thức, nhưng dù sao cũng là người hiện đại, tri thức
học được mạnh hơn nhiều so với cổ nhân các ngươi. Huống chi, từ nhỏ không làm
việc đàng hoàng, mấy cái sách tạp nham ngược lại xem không ít, chút việc nhỏ ấy,
khó làm ta ngã. Chỉ là, ta có thể nương điểm ấy phô ra bản lĩnh hay không, làm
cho hắn cởi thân phận nha hoàn của ta —– ta đường đường Sở đại tiểu thư, lại
xuyên việt đến địa phương quỷ quái này làm nha hoàn, nếu để cho Thiển Nhạc biết
rõ, không biết muốn cười rớt bao nhiêu cái răng.” Nghĩ tới đây, nàng thay một bộ
thần sắc không ai bì nổi, lỗ mũi chỉ lên trời: “Điểm ấy tính cái gì, một việc
nhỏ a.”
“A?” Đông Ly Thuần nhìn nàng một cái, “Nói như vậy, cho
ngươi làm nha hoàn thật đúng là đại tài tiểu dụng (tài lớn ít dùng) rồi?”
“Vốn chính là vậy.” Chỉ chờ một câu này của hắn, Sở Liên Nhi
lập tức tiếp nhận lời nói, thao thao bất tuyệt kể ra hắn có mắt không tròng,
“Ta là người nào vậy. Tuy vai không thể gánh, tay không thể xách, nhưng đầu ta
đây có giá trị ngàn vàng, lại để cho ta làm nha hoàn ba năm, hơi quá đáng, hoàn
toàn là đại tài tiểu dụng, mai một nhân tài.” Nàng tuy không nhớ nổi trong ba
năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai ngày qua này, nàng cũng nhìn ra
Đông Ly Thuần này là hoàng tử rất đắc thế, chỉ nhìn một cách đơn thuần giới vệ
cùng thủ hạ trong phủ, mỗi người đều thông minh lợi hại, chắc nhị hoàng tử như
hắn là muốn làm chuyện lớn. Cho dù nàng không có thực học gì, nhưng tùy tiện lấy
tri thức người hiện đại có thể hù qua bọn họ, nếu như có thể tìm được trọng dụng
của hắn, như vậy nàng có thể thoát ly thân phận nha hoàn, sau đó hành động của
nàng có thể tự do. Lại sau đó, nàng lại nhân cơ hội tích luỹ, lại vụng trộm đào
tẩu, đi tha hương đổi tên đổi họ sống, hắn có bản lĩnh lớn hơn, chỉ sợ cũng tìm
không thấy nàng.
Vừa nghĩ tới nàng có thể khôi phục thân tự do, Sở Liên Nhi
liền mặt mày hớn hở, giống như trước mắt đã xuất hiện một cái con đường thênh
thang chờ nàng.
Trong đầu nàng ảo tưởng ra sau khi nàng rời khỏi Đông Ly Thuần,
liền mang theo đủ ngân lượng đi đất khách đổi tên đổi họ, làm một thương nhân
thông minh lợi hại, bằng thiên phú kinh thiên nàng di truyền từ mẫu thân, cùng
với bản lĩnh nấu nướng của nàng, nàng nhất định có thể sống được có tiền có vị,
mới không phải chỉ là nha hoàn nho nhỏ đáng thương như vậy.
Đông Ly Thuần đem biểu lộ của nàng nhìn ở trong mắt, giật
mình, giờ phút này Sở Liên Nhi hai mắt sáng trong, mặt chớp động lên vầng sáng
đồng người, hồng sáng, khuôn mặt nguyên bản đã mỹ lệ tuyệt luân bởi vì đắc ý cười
gian mà trở nên càng thêm sinh động, một bộ dáng thiên chân khả ái lại có chứa
tiểu gian tiểu trá, nhưng mà không ghét, sự khác biệt, còn cảm giác nàng ó một
cỗ không khí vui mừng mị lực động lòng người.
Đông Ly Thuần không có phát giác con ngươi của mình bắt đầu
trở nên không giống, địch ý chán ghét cùng khinh thường lúc trước dần dần bị hiếu
kỳ thay thế.
Sở Liên Nhi vụng trộm vui vẻ trong lòng, lúc này mới ngẩng đầu,
đột nhiên phát hiện ánh mắt Đông Ly Thuần có chút khác thường, tranh thủ thời
gian nghiêm mặt nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”
Đông Ly Thuần thu hồi ánh mắt, nhịn xuống khiếp sợ và phức tạp
trong lòng, khụ một tiếng nói: “Cho ngươi làm nha hoàn thật sự ủy khuất ngươi,
Lý Hoa!”
“Ty chức ở!” Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục võ sĩ đứng ở
một bên từ đầu đến cuối không nói chuyện lập tức lách mình đi ra, đối Đông Ly
Thuần ôm quyề