
tay. Hứa Tuấn Thiên thực rầu rĩ, cảm giác chán nãn này không chỉ xuất
phát từ Y Ân, mà cũng từ chính bản thân hắn.
“Nó sẽ thay đổi cơ
thể ngươi từ từ, kéo dài tuổi thọ của ngươi hơn.” Âm thanh Y Ân ôn nhu,
giống như ngọn gió mùa xuân man mát thổi.
“….nghe cũng không
tồi.” Hứa Tuấn Thiên là người sống rất thực tế. Suy nghĩ một chút, lại
có chút nghi ngờ liếc nhìn Y Ân: “Ngươi không lừa ta đi?”
Y Ân
khẽ hôn lên môi Hứa Tuấn Thiên, con ngươi xanh biếc trong veo như thủy
tinh: “Chuyện đại sự như vậy, ta sao có thể gạt ngươi.” Nhưng mà y cũng
không cần nói ra, nếu muốn thay đổi cơ thể Hứa Tuấn Thiên còn cần 1/3
lượng máu trong người y. Bất quá việc này cũng không có gì đáng ngại
lắm.
Khẽ cười, hôn lên trán Hứa Tuấn Thiên: “Ngủ đi!”
Hứa
Tuấn Thiên ngáp một cái, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chậm rãi nói:
“Mấy hôm trước, ta tình cớ nghe được đám thị nữ nói, các trượng lão
đang chọn một mỹ nữ lang tộc cho ngươi.”
“Khụ.” Biểu tình Y Ân
nhất thời có chút mất tự nhiên. “Chính xác thì có chuyện này, nhưng mà
ta từ chối rồi.” Y cũng không nói dối, y đã có Hứa Tuấn Thiên rồi sao có thể đụng tới nữ nhân khác nữa. Bất quá việc này có liên quan tới lợi
ích chính trị, muốn dàn xếp ổn thỏa cũng không phải chuyện dễ dàng. Đáng hận, rốt cuộc là người nào dám nhiều chuyện.
Hứa Tuấn Thiên nhìn nhìn Y Ân, không buông tha biểu tình nào trên mặt y, cười lạnh: “Ngươi
nên giải quyết chuyện này trước đi! Muốn gạt ta, còn chưa đủ bản lĩnh.”
Y Ân cười xòa, lấy lòng mà cọ cọ lên người Hứa Tuấn Thiên: “Ta nói thật mà, kia đều là chủ ý của các trưởng lão.”
“Cút.” Cơ thể Hứa Tuấn Thiên rất mẫn cảm, sao có thể chịu được y cọ xát như
vậy, giơ chân muốn đạp y, ngược lại lại bị y bắt lấy mắt cá chân.
“Thiên Thiên thực nhẫn tâm.” Ánh mắt Y Ân lưu động, khóe mắt tràn ngập xuân ý.
“Đừng đụng vào ta.” Hứa Tuấn Thiên than nhẹ một tiếng, tên gia khỏa này lại
liếm lên chân hắn. Cảm giác tê dại nhanh chóng từ nơi bị liếm lan khắp
toàn thân, bộ vị dâm đãng giữa hai chân lại bắt đầu nóng lên. “Còn nữa,
không được gọi ta là Thiên Thiên.”
“Thiên Thiên nghe rất êm tai a! Lại thân thiết nữa….”
Nhược điểm của Hứa Tuấn Thiên bị Y Ân nắm được, toàn thân không thể động đậy. Trong lòng nghĩ nếu đá bay được tên gia khỏa này thì tốt rồi.
Vừa mới nghĩ vậy……..
Y Ân liền bay ra ngoài.
May mắn phản ứng y linh hoạt, lộn người trên không trung, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Hai người đều sửng sốt. Qua một lúc lâu, Y Ân mới khôi phục lại tinh thần: “Thiên Thiên, ngươi thực nhẫn tâm mà.”
Hứa Tuấn Thiên sờ sờ bụng, vừa rồi hắn có cảm giác bụng mình khẽ giật, như
có một sợi chỉ mỏng manh khẽ cọ xát. Chẳng lẽ…… hai tay hắn áp lên bụng, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn về phía Y Ân: “Thực thú vị.”
Y Ân chậm chạp lui về phía sau.
Cho dù là Lưu Sa cũng chỉ có thể bất phân thắng bại với y, huống chi là thai nhi chưa thành hình trong bụng Hứa Tuấn Thiên?
Nhưng mà, y làm sao có thể động thủ với Hứa Tuấn Thiên.
Ho khan một tiếng: “Ta đột nhiên nhớ ra có vài việc cần xử lý.” Nói xong câu đó, Y Ân liền nhanh chóng biến mất.
Hứa Tuấn Thiên hừ một tiếng, nếu không giải quyết xong chuyện mỹ nữ kia, đừng hòng leo lên giường hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bụng Hứa Tuấn Thiên ngày càng nhô to, tính
tình cũng ngày càng khó chịu bướng bỉnh hơn, đôi lúc lại rất cáu kỉnh,
đến khi bình tĩnh lại mới tự hỏi chính mình sao lại trở nên như vậy.
Cuối cùng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Y Ân.
Y Ân biết Hứa Tuấn Thiên khó chịu, vì thế ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói.
Nhiều lúc kích thích đến mức không thể nhẫn nại nỗi, nhưng mà cơ thể Hứa Tuấn Thiên đang mang thai vô cùng yếu ớt, không thể chịu nổi những
chuyện kịch liệt. Vì thế mỗi lần như vậy, Y Ân lại bày ra bộ dạng vô
cùng đáng thương, làm Hứa Tuấn Thiên phải cam tâm tình nguyện dùng tay
hoặc miệng giúp y giải quyết.
Ngày nọ, Chung Hạo mang bánh bao
vừa mới sinh tới lang quốc làm khách. Hứa Tuấn Thiên thèm thuồng muốn
nhìn thật kỹ, đáng tiếc Lưu Sa một tấc cũng không chịu rời đi, giống như đề phòng kẻ cướp nhìn hắn chằm chằm. Y Ân biết tâm tư của hắn, liền tìm cớ lôi Lưu Sa ra ngoài. Hứa Tuấn thiên bắt lấy cơ hội liền đem bánh bao ôm vào lòng.
Bánh bao thực ngoan, tuy còn nhỏ nhưng liếc mắt
cũng nhận ra nó là một mỹ nhân. Hứa Tuấn Thiên chọt chọt mặt bánh bao:
“Nếu tính tình giống Lưu Sa thì không xong rồi.”
Chung Hạo cười ha hả: “Sẽ không, ta đã nói chuyện với Lưu Sa, đây là con của ta,sẽ do ta nuôi dạy.”
Hứa Tuấn Thiên cảm thấy rất kỳ quái, Lưu Sa lại không phản đối chuyện này.
Bất quá nhìn Chung Hạo so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, có lẽ tìm ra
phương pháp áp chế Lưu Sa rồi đi! Cái này chính là vỏ quýt dày có móng
tay nhọn.
“Nghe nói xà tộc sinh trứng….” Đây cũng không phải
chuyện tốt gì, Hứa Tuấn Thiên cẩn thận chọn lọc từ ngữ. “Lúc sinh, có
đau không.” Quy luật trong thế gian cũng không khác biệt nhiều lắm, nếu
không chuẩn bị kỹ tâm lý, đến lúc đó sẽ trở tay không kịp.
Chung Hạo suy nghĩ: “Ta không có cảm giác gì. Đến lúc phản ứng thì trứng đã ra rồi.”