
iệt thân như
thể mà ngay cả công việc của anh ấy thể nào cũng không rõ nữa. Cuối tuần này hai chúng ta đi, không cho anh ấy đi làm bóng đèn nữa”. Mai Tử
quyết định trừng phạt Mai Sơn vì tộí kết bạn không cẩn thận.
Tôi biết cô ấy muốn ở bên tôi, đang định từ chối thì Mai Tử đã nhún vai: “Ngày
nào cũng ở bên Mai Sơn, phiền chết được, không muốn dẫn anh ấy đi cùng”.
“Tình cảm của hai người tốt như thế mà cũng phiền sao?”.
Mai Tử nghiêm mặt nói với tôi: “Khoảng cách sinh nhớ nhung, biết
chưa? Xa nhau thời gian ngắn, gặp lại còn nồng thắm hơn cả tân hôn ấy
chứ! Thính thoảng phải tạo ra cảm giác xa cách”. Cô ấy vừa nói vừa dùng
hai ngón tay minh họa khoảng cách.
Tôi cười khà khà rồi nghiêm túc nói với Mai Tử: “Hiểu, hai ngón tay
ngày nào cũng ở bên nhau thì chẳng làm được việc gì khác cả. Cậu muốn
cùng tớ ra ngoài để gặp gỡ chăng?”.
Mai Tử Cười gian nói: “Không phải tớ đi gặp gỡ, đây không phải tớ cùng cậu đi gặp gỡ hay sao?”.
Tôi thở dài: “Không gặp gỡ gì hết, bây giờ tớ chỉ muốn chăm chi học
hành, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Tớ nghĩ tớ không có mệnh đào hoa,
phải qua kiếp nạn, kiếp đào hoa”. Theo thứ tự xem mặt trước sau thì, Hạ
Trường Ninh là tên ưu manh chỉ nghĩ đến cảm xú của mình, Hà Cố là tên
ngốc khiến người ta dở khóc dở cười, Ðinh Việt mãi mãi là nỗi đau không
bao giờ nguôi. Tôi thực sự có tình cảm với Ðinh Việt, mỗi lần nhớ lại
khi hai chúng tôi vừa mới gặp nhau và cảm giác thấp thỏm mỗi lần hẹn hò
đều vô cùng hạnh phúc.
Giọng anh ấy vẫn luôn vang lên sang sảng bên
tại tôi: “Phúc Sinh, anh thật lòng với em”. “Phúc Sinh, em không tin anh sẽ thích em sao?”.
“Có chứ’, anh sẽ luôn đối xử tốt với em”. “Phúc Sinh…”.
Khi anh ấy gọi tên tôi, tôi cảm thấy hai chữ “Phúc Sinh” như một đóa hoa nở bung trên đầu lưỡi của anh ấy, xinh đẹp và ấm áp.
Nhưng lại chính là người đàn ông đẹp trai ấy khiến tôi đắm chìm trong sự ấm áp rồi bất ngờ nói lời chia tay, sau đó biến mất vĩnh viễn trong
cuộc đời tôi. Anh ấy là một cái hố mà tôi cần phải nhảy qua. Tôì nhảy
qua rồi, quay đầu nhìn lại, đó là một tấm ánh cũ xa xôi đã ố vàng chứ
không còn là vết thương trong đáy lòng .Tôi có thể thở dài, có thể hồi
tưởng nhưng không thể tiếp tuch đau đờn nữa.
Trà viện trước và sau Thanh minh có nhiều du khách tới.
Trà ở chỗ
chúng tôi nổi tiếng khắp nước. Vùng này cao hơn mực nước biển năm trăm
mét, đủ ánh mặt trời, lượng mưa cũng dồi dào. Trên núi bốn mùa xanh tốt, mười lần đi thì có chín lần gặp mưa nhẹ. Nửa chừng núi phía trên mưa
bụi bay thành từng vòng. Mặt trời ló rạng một cái là sương khói tụ lại
và bay theo gió, ngọn núi càng trở nên tuyệt vời và huyền ảo.
Du khách tới từ bốn phương đến đây du Sơn ngoạn thủy, sau đó sẽ tới
trà viện lựa trà mua trà. Tôi và Mai Tử là người bản địa cũng không biết đã lên núi chơi bao nhiều lần rồi. Mai Tử nói cuối tuần đi trà viên là
muốn tự mình đi hái trà. Những búp trà non hái xuống sẽ được các sư phụ ở trà viên hướng dẫn, trà viên sẽ cung cấp chảo cho du khách tự sao trà,
trà tự mình sao sẽ có cảm giác thành công và thích thú hơn. Ngoài ra, có thể hái những ngọn dương xỉ non dưới thân cây nữa, vì vậy lần nào đi
cũng rất vui. Thứ bảy chúng tôi tới trà viên, nhận gùi rồi vào vườn.
Vừa may gặp những cô gái hái trà trong trà viên đang hát những khúc
sơn ca. Tôi và Mai Tử nghe cái cũng thấy vui lây, cả hai vui vẻ đi tìm
dương xỉ dưới gốc trà.
Tâm trạng vui vẻ như ánh mặt trời rẽ mây rẽ khói chiếu xuống, vô cùng rực rỡ. “Mai Tử, năm nay nhất định tớ phải thi đỗ”. Tôi cao giọng nói
với Mai Tử.
“Được đó, thì đổ đi, cậu tới đại học Chiết Giang thi là tốt nhất”.
“Tại sao?”.
“Tớ và Mai Sơn nếu kết hôn nhất định sẽ tới Giang Nam du lịch tuần trăng mật, Cậu là chủ nhà phải mời cơm”.
Tôi tức giận liền túm gùi đánh cho cô ấy một cái. Ánh mặt trời chiếu
rọi khắp núi, hai chúng tôi đuổi nhau trên ruộng bậc thang ở vườn chè,
tôi nghĩ ai nhìn thấy cũng sẽ mím cười. Đây đúng là một cảnh tượng thanh xuân vô cùng cảm động.
Khi hai chúng tôi tới gian sao trà thì bên cạnh cũng có một người
trung niên đang sao. Người ấy nhìn hai chúng tôi và cười: “Hai em chắc
là người bản địa?”.
Mai Tử gật đầu và nhanh nhẹn nói: “Vâng, anh cũng thế?”.
Người đàn ông trung niên đảo lá trà rất điêu luyện, thấy chúng tôi
cầm chảo mà như chơi liền hướng dẫn hai chúng tôi, lát sau là thành thạo rồi.
Anh ấy tên Tử Thành Lượng, có mở một quán trà trong thành phố, kinh
doanh lá trà. Sau khi sao xong trà, anh ấy có đưa danh thiếp cho chúng
tôi, mời chúng tôi khi nào có thời gian thì ghé qua đó chơi.
Cũng trùng hợp, quán trà của anh ấy cách trường tôi không xa. Có hôm
tan ca trên đường về nhà tôi nhìn thấy quán trà Du Tâm Trai của Tử Thành Lượng. Trước cửa có đặt một bồn đá lớn, trên bồn đá là hòn giả sơn đang nhỏ nước như những viên ngọc, bên cạnh cái ao nhỏ cũng róc rách nước,
còn có vài chú cá bơi lội nữa. Trong chiếc bát sứ to bằng nắm tay trồng
một cái cây màu xanh, đặt tùy ý bên thành hòn giả sơn, càng khiến cho
những bụi rêu trên bồn đá càng xanh biếc hơn.
Tôi nhìn xuyên qu