Old school Easter eggs.
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324143

Bình chọn: 8.5.00/10/414 lượt.

. Thế

nhưng ba lô của tôi bị chị Trần ném lên đùi của Hạ Trường Ninh, anh ta

còn lấy đầu ngón tay nghịch ngợm con lợn con màu hồng tôi treo trên đó

nữa chứ. Tôi thấy dù anh ta cứ uể oải ườn mình ra ghế nhưng đôi mắt lại

phát sáng như đồng xu. Bộ dạng lấm la lấm lét. Lẽ nào anh ta muốn tôi

phi tới giật lấy cái ba lô rồi chạy đi sao? Trước mặt bao nhiêu người

thế này, tôi cũng không làm được.

“Phúc Sinh, đừng làm chuyện mất mặt thế. Bao nhiêu bạn bè ở đây, muộn một tí rồi anh đưa em về”.

Nghe theo số đông.

Tôi bực đến mức phì cười, những lời anh ta vừa nói… tôi và anh ta

thân nhau lắm sao? Tôi kiếm cớ về là được chứ gì? Tôi đứng dậy, chị Trần sắc sảo cũng cười và đứng lên: “Đi nào, hai chị em ta đi về”.

Mười giờ ba mươi phút, cuối cùng thì tôi cũng lấy được cái ba lô của

mình và ngồi lên chiếc xe việt dã của Hạ Trường Ninh. Ghế sau là chị

Trần và hai người đàn ông nữa đi cùng đường.

Hạ Trường Ninh lái lao vút trong đêm, tốc độ nhanh như gió, hai người sau xe hét lên: “Anh Hạ, đây là nội thành đấy”.

Anh ta cau mặt lại và nói: “Không thấy là có người đang vội về nhà sao?”.

Ngoài ấm ức ra tôi thực sự muốn cấu chết anh ta. Ai sai? Là ai sai?

Tôi là một cô gái ngoan ngoãn, chất phác, dịu dàng và vô tội cơ mà! Tôi

xin thề là tôi không bao giờ gặp lại cái tên lưu manh họ Hạ đã hủy hoại

danh tiếng trong sạch của tôi nữa! Tôi thề đấy!

Mười phút sau xe dừng trước cổng nhà tôi, tôi nhảy xuống xe rồi cật lực dập cửa xe lại.

Phía sau vọng ra tiếng nói kinh ngạc của chị Trần: “Cô ấy sao thế?”.

Ha, tôi làm sao à? Lần đầu tiên đi xem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng

khác gì động vật được người ta chiêm ngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao? Tôi mượn cửa xe để trút giận không được sao? Tôi chạy ngay vào nhà mà không thèm quay đầu lại.

Sau lưng vang lên tiếng của Hạ Trường Ninh, vừa bất lực lại đầy quan tâm: “Tính trẻ con ấy mà”.

Hình như tôi và anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên, thời gian nói

chuyện với nhau cộng lại liệu có đến ba phút? Tôi bức xúc quay lại lườm

anh ta một cái, và cái lườm ấy đã đổi lấy cơn ác mộng: “Mai tan ca anh

đến đón em”.

“Hạ Trường Ninh, anh đừng…”.

Còn chưa nói dứt câu đã bị anh ta ngắt lời: “Dì em bảo chiều mai em

chỉ có một tiết, ba giờ ba mươi phút đúng không? Vậy bốn giờ anh đợi em ở cổng trường”.

Nắm chặt tay, móng tay cắm cả vào da thịt! Ngày mai không có năm mươi ba người “tùy tùng” kia tôi nhất định sẽ nói với anh ta rằng, tôi không phải cốc trà của anh ta! Cái tên lưu manh không biết xấu hổ!



Sao tự nhiên tôi và anh ta lại thành bạn bè thế này? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần đến trường bắn với anh ta chứ? Không phải tôi đã quyết là

sẽ không gặp anh ta nữa sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại.

0o0

Tôi tức giận vào nhà, trước khi vào cửa còn hít thật sâu. Tôi cảm thấy khó chịu trong người, chả nhẽ sau này tôi phải dựa vào việc đi xem mặt để giải quyết chuyện cá nhân hay sao? Tên đầu tiên là Hạ Trường

Ninh mặt dày, vậy người tiếp theo sẽ là ai? Lẽ nào tôi chỉ có thể chọn

một người “kém trên hơn dưới” trong những người đi xem mặt này để giải

quyết cho xong việc này sao?

Tôi vô cùng hy vọng sẽ có một tình yêu lãng mạn đẹp như mơ khiến tôi

tim đập chân run xuất hiện. Người yêu đẹp trai, vừa dịu dàng vừa quan

tâm lại thấu hiểu tâm tình, có thể nấu nướng thì càng tuyệt… Nằm mơ!

Tổng kết xong một hồi tôi mới vào nhà.

Bố mẹ tôi lập cập bước xuống từ trên ghế sofa. Mẹ tôi sầm mặt lại

nói: “Phúc Sinh, sao mà về muộn thế hả? Không phải đã dặn về nhà trước

chín giờ ba mươi phút sao? Gọi điện thoại thì không nghe!”.

Câu này mẹ nên nói với tên lưu manh kia mới đúng! Ba lô của tôi bị

người ta ném lên đùi anh ta, tôi nghe làm sao được chứ! Tức giận đầy

mình!

Tôi ngồi vào ghế rồi kể lại hết chuyện cho bố mẹ nghe, tôi kể vô cùng ấm ức, vô cùng chán nản… nhưng chuyện chán nản hơn đã xảy ra.

“Phúc Sinh à, bố thấy Hạ Trường Ninh cũng thích con đấy, mới gặp lần đầu mà đã xác định quan hệ rồi, được lắm!”.

“Nhìn ông vui chưa kìa, Phúc Sinh nhà ta sinh ra đã có phúc rồi, hôm

Phúc Sinh ra đời là hôm tôi nhận được thông báo chuyển từ giáo viên hợp

đồng vào biên chế. Giống như Phúc Sinh nhà ta, ngoan ngoãn, thuần khiết, vốn đã khó tìm rồi, chả nhẽ Hạ Trường Ninh lại không để ý đến nó?”. Mẹ

tôi nháy mắt với bố và nói.

Tôi tròn miệng trợn mắt.

Không, không, đây không phải là điều tôi muốn thấy. Lẽ nào bố tôi

không tức giận đến mức lấy điện thoại mắng dì tôi mấy câu vì tội giới

thiệu lung tung sao? Chả nhẽ bố tôi lại không nên mắng cho cái tên Hạ

Trường Ninh mặt dày kia mấy câu?

Bỗng chốc trong tôi có cảm giác đau đớn vì bị bỏ rơi, sự việc đến

nước này chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Tôi hắng giọng rồi nghiêm

túc nói với bố mẹ: “Con đã lớn rồi, những vấn đề cá nhân con tự biết

phải giải quyết thế nào. Con không thích Hạ Trường Ninh. Còn nữa, nói

với dì là đừng tiết lộ công việc của con cho Hạ Trường Ninh nữa. Con mới đi dạy, anh ta đến tìm con sẽ có ảnh hưởng không tốt”.

Tôi nói xong đi về phòng đóng cửa đi ngủ ngay lập tức mà không thèm

nhìn thái độ kinh