Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324474

Bình chọn: 7.00/10/447 lượt.

c trong lòng.

“Cô Ninh, sao cô lại quen cậu ấy?”. Luôn có người muốn hỏi đến tận cùng của vấn đề.

Tôi điềm tĩnh uống trà, gương mặt hài lòng dùng bút đỏ tick một dấu

vào bài kiểm tra của học sinh và nói: “Bạn thân nhất của tôi thích anh

ta, kết quả không thể tin được là tiếp xúc một cái là biết ngay anh ta

là gay, cô ấy đau buồn một thời gian dài, tôi quen anh ta như thế đấy!

Bây giờ mọi người đều là chị em tốt rồi. Có điều, đừng có đồn ra ngoài

nhé, Hạ Trường Ninh là người có danh tiếng trong thành phố này. Nếu như

anh ta biết tôi tiết lộ thì tôi chỉ có nước chết thảm mà thôi”. Giải

thích thế này không có chút sơ hở nào để bới móc, cũng không có nhược

điểm nào để người ta đả kích cả.

Các giáo viên khác tất nhiên đều đồng ý, ai biết được sau này lại bị đồn thổi thành thế nào nữa chứ!

Ha ha, tôi phát hiện ra phong cảnh nơi con đường ngân hạnh lại tươi đẹp trở lại rồi.

Hôm cuối cùng kết thúc công trình, lúc tôi đi qua con đường ngân hạnh, Hạ Trường Ninh tươi cười gọi tôi lại: “Phúc Sinh”.

Tôi quay lại nháy mắt với các giáo viên tổ ngữ văn rồi cười và hỏi: “Có chuyện gì?”.

Anh ta sững lại, trong mắt tỏ rõ vẻ hoài nghi: “Anh mời em ăn cơm”.

“Không cần đâu, hôm nay kết thúc công trình rồi, anh cứ đi ăn cơm với các anh em đi”. Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ “các anh em”, tôi tin chắc rằng nghe thấy ba từ này các giáo viên tổ ngữ văn sẽ hiểu ý.

Hạ Trường Ninh im lặng nhìn tôi, tôi vội vã quay người khoác tay cô

Triệu cười nói vui vẻ rời khỏi đó. Tim đập loạn xạ, nếu như để Hạ Trường Ninh biết chuyện thì tôi phải làm gì bây giờ?

Là do tôi bị anh ta ép đấy chứ! Kết quả lại một đêm nữa tôi ngủ không yên.

Hôm sau tan trường đã thấy Hạ Trường Ninh xuất hiện ở cổng trường. Từ xa

tôi đã nhìn thấy bóng anh ta, tôi lấy cớ quay lại phòng học mang bài tập của học sinh về chấm. Đợi các giáo viên khác về hết tôi mới chầm chậm

bước ra ngoài.

Nếu như có thể học cách đi đường của con cua thì tôi nghĩ bước chân

tôi bây giờ cũng na ná như thế, ra tới ngoài cổng trường tôi liền dịch

sang ngang một chút, cố gắng tránh xa anh ta một chút.

“Ninh Phúc Sinh!”. Hạ Trường Ninh gọi cả tên cả họ của tôi, mà đúng hơn là đang gào tên tôi.

Tôi không nghe thấy gì hết! Chân bước nhanh hơn, hy vọng mau chóng về tới nhà.

“Em được lắm!”. Giọng Hạ Trường Ninh đều đều chậm rãi vang lên sau lưng tôi.

Tôi thực sự muốn khóc mà không có nước mắt, quay lại nhìn anh ta, tôi nói: “Anh đừng tìm tôi nữa có được không? Tôi xin anh đấy, được chưa?”.

Hạ Trường Ninh khẽ thở dài: “Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi”.

“Không, không, không, điều kiện của anh rất tốt, bất cứ lúc nào anh

cũng tìm được người con gái hơn hẳn tôi! Ngoại hình tôi bình thường, gia cảnh bình thường, chúng ta thực sự không hợp nhau đâu”. Những lời tôi

nói đều là sự thật, hy vọng đồng chí Hạ Trường Ninh thông minh, tài giỏi có thể thấu hiểu cho tôi.

Anh ta bỗng cười phá lên và nói: “Phúc Sinh, em tự ti à?”.

Không phải tôi tự ti, mà sự thực là tôi không thể chấp nhận được mối

quan hệ xã giao và cách sống của anh ta được. Tôi nói rành rọt từng câu

chữ với anh ta: “Tôi không có cảm tình với anh”.

“Ồ? Là do em nghe nói anh là gay nên không có cảm tình với anh?”.

Tôi nghe mà cảm thấy hai chân mềm nhũn, không phải là tôi nghe nói, mà câu này rõ ràng là do tôi nói ra, được chưa?

“Anh đảm bảo anh không phải gay, có điều ngay cả mẹ anh cũng hoài

nghi điều này, vì thế anh cần phải tìm một cô bạn gái”. Hạ Trường Ninh

trả lời tôi như thế đấy.

“Đừng tìm tôi có được không?”.

Hạ Trường Ninh lại cười, nụ cười của anh ta khiến tôi vô cùng sợ hãi.

“Đáng ra là được, ai bảo em lại nghĩ anh là gay chứ? Chỉ có tìm em thì những lời đồn thổi ấy mới tự động biến đi, đúng không?”.

Anh ta cố tình, anh ta thừa biết là tôi nói ra điều đó, anh ta cố tình báo thù tôi!

“Xin lỗi, tôi nói đùa với các giáo viên trong trường… tôi sẽ giải

thích với họ anh không phải gay! Còn nữa, tôi có bạn trai rồi, là bác

sĩ. Tôi và anh ấy chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, sở thích cũng

giống nhau, vì thế rất xin lỗi anh”. Cái gì nói được tôi đều nói hết

rồi, thực sự là không còn cách nào khác.

Hạ Trường Ninh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Sở thích cũng có thể dần

dần bồi đắp, anh cũng có thể cùng em tới Thực Cổ Trai ăn tiệc côn trùng. Đi đi, nghe nói món giòi ở Thực Cổ Trai đặc biệt lắm!”.

Hình ảnh những con giòi trắng lúc nhúc hiện lên trong đầu tôi một

cách rõ ràng, sắc nét, tôi vội ngồi xuống vệ đường nôn thốc nôn tháo.

Đều là những người mạnh mẽ!

Hạ Trường Ninh lại nói thêm câu nữa khiến tôi rơi thẳng xuống địa ngục: “Em nói dối, đúng không?”.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta đang cười hi hi nhìn tôi. Cái gì anh ta cũng biết, sao tôi lại quên mất việc hôm đó bạn anh ta lái taxi đã nhìn thấy tôi nôn khan ở đó. Làm sao mà tôi thích ăn giòi được chứ???

Phẫn nộ dâng tràn, tôi tức quá hét lên: “Tôi nói dối thì làm sao? Tôi không thích anh đấy!”.

“Tình cảm cũng có thể bồi đắp được, bố mẹ em còn kết hôn kiểu xem mặt nữa mà, em cứ coi như mình cũng thế đi!”.

Tôi muốn ngất