
g trường thường tụ tập chơi đùa bên bờ
sông hoặc đường sắt. Nhưng đứa bé gái vô cùng can đảm, rất thích những
thứ mới lạ đầy kích thích không phải là tôi – Ninh Phúc Sinh! Cùng lắm
là tôi đi theo bọn họ và chỉ đứng nhìn, đứa bé thích thú ăn càng châu
chấu không phải là tôi, từ nhỏ đến giờ tôi chẳng có chút hứng thú nào
với côn trùng cả.
Hà Cổ, anh muốn tìm lại thanh mai trúc mã, Liệu có phải tìm nhầm
người rồi không? Bây giờ tôi không còn sức lực để giải thích với anh ta
nữa, tôi chỉ muốn rời xa Thực Cổ Trai bán côn trùng, bán giòi này càng
xa càng tốt. Cứ nghĩ tới lớp giòi trăng trắng như hoa đang ngọ nguậy
trên mặt nồi canh là tôi lại buồn nôn.
Tôi có sức mà không có lực, xua xua tay nói với Hà Cổ: “Em về nhà đây”.
Hà Cổ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, gương mặt xấu hổ và
đầy vẻ hối lỗi. Anh ta muốn nói gì đó nhưng thấy tôi gọi taxi rồi nên
đành cười lịch sự và nói: “Tạm biệt”.
Lái xe là một thanh niên trẻ, nhìn tôi đi ra từ hướng ấy liền nói
đùa: “Không phải người dũng cảm thì thực sự không dám bước chân vào Thực Cổ Trai, tôi đã chở mấy người lên xe còn nôn đấy”.
Lái xe vừa nói như thế khiến tôi không chịu nổi liền bò ra phía cửa
sổ và nôn khan. Sao những thứ càng buồn nôn thì ấn tượng lại càng sâu
sắc!
Lái xe sợ quá liền đi chậm lại và hỏi: “Chị không sao chứ? Chị dâu?”.
Tôi… Tôi choáng!
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta như một cái máy, cậu ấy cười và nói: “Em không nhận nhầm đâu, hôm đó mấy anh em đến gặp anh Hạ, anh ấy còn dẫn
bạn gái đến uống trà…”.
“Dừng xe! Tôi đến nơi rồi”. Xuống xe, tôi nói rõ ràng từng từng câu
từng chữ với cậu ấy: “Tôi không phải là bạn gái của anh Hạ nhà cậu”.
Lái xe trẻ tuổi khẽ sững lại rồi cười, cằm hất lên và nói: “Chị dâu đừng trách em nói đùa, đó không phải là anh Hạ sao?”.
Tôi sững người và quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Trường Ninh đang đi về
phía tôi, trong khoảnh khắc ấy đầu tôi trống rỗng. Tôi tắt máy, thực
lòng không muốn cùng anh ta đi tới trường bắn. Tôi nên nói gì bây giờ?
“Được đấy, mẹ em quy định về nhà trước chín giờ ba mươi mà”.
Giọng anh ta pha chút châm biếm. Hôm nay tôi thực sự không vui chút
nào, tôi cúi mặt nhìn xuống đầu ngón chân, dồn dũng khí từ đan điền lên
cổ họng và lí nhí nói: “Tôi không thích tới trường bắn, anh đừng đến tìm tôi nữa”.
Nói xong câu này tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn một chút, ngước đầu lên nhìn anh ta.
Tôi và anh ta là người của hai thế giới khác nhau, những người bạn, vòng
giao tiếp xã hội của anh ta hoàn toàn khác với tôi. Không là bạn gái mà
chỉ là bạn thôi tôi cũng cảm thấy không tiện chút nào.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi một lúc rồi nói: “Muộn rồi”.
Cái gì? Cái gì muộn rồi?
Tôi ngây người nhìn anh ta không hiểu. Hạ Trường Ninh cười nhạt và
nói: “Sắp chín giờ ba mươi phút rồi, về đi! Hôm khác anh đến tìm em
sau”.
“Ý tôi là, anh đừng đến tìm tôi nữa”. Tính khí quật cường của tôi bị
kích hoạt rồi, tôi chẳng thèm để ý đến thể diện gì nữa, lễ phép với công việc của chú cái gì nữa, tôi nói thẳng luôn.
Hạ Trường Ninh không thèm để ý, anh ta lái xe đi về luôn.
Tôi tiếp xúc với Hạ Trường Ninh ba lần, anh ta có cảm giác khiến tôi
nhìn không thấu, sờ không được. Tôi không thể hiểu được tại sao lần đầu
tiên đi xem mặt anh ta đã giới thiệu tôi là bạn gái, tôi cũng không hiểu lần gặp nhau thứ hai sao anh ta đã thành bạn tôi. Tối nay anh ta lại
đợi tôi dưới nhà, trước đây tôi có tiếp xúc với anh ta sao? Tôi nhớ lại
một lượt những chuyện từ bé tới giờ, hoàn toàn không có chút ấn tượng
nào cả. Tôi buồn bã về nhà.
Người ta thường nói đặt cho con cái những cái tên xấu xí như Thiết
Đản, Cẩu Thặng mới dễ nuôi. Bố mẹ tôi đặt tên cho tôi là Phúc Sinh, có
phải ngụ ý vận may của tôi vô cùng kém không?
Bố mẹ rất chờ đợi sự tiến triển tối nay của tôi và Hà Cổ, tôi lại có
cảm giác buồn nôn, tôi mệt mỏi đáp: “Hà Cổ thích người khác rồi”.
Câu này tôi đâu có nói sai, ấn tượng về thanh mai trúc mã ăn châu chấu trong ký ức của anh ta đâu phải là tôi.
Bố mẹ vô cùng thất vọng.
Tôi không kể với họ chuyện gặp Hạ Trường Ninh, tôi không biết nên nói thế nào cho phải. Bố mẹ tôi là những giáo viên thật thà, Hạ Trường Ninh thì một phường lưu manh, chúng tôi không dây vào được. Huống hồ, tôi
thực sự không hiểu Hạ Trường Ninh thích tôi ở điểm nào chứ.
Đêm đó tôi gặp ác mộng. Tôi buồn nôn khi mơ thấy mình rơi vào một hố
phân, xung quanh là những con giòi trắng béo núc ních, tôi lại thấy Hạ
Trường Ninh ác man nói với tôi: “Không làm bạn gái của anh, anh sẽ giết
em”.
Trời ạ! Cho tôi có một người bạn trai bình thường không được sao trời?
Hạ Trường Ninh kéo tôi vào lòng rồi gằn giọng nói: “Đợi khi nào cô thích tôi, bám lấy tôi, con mẹ nó tôi sẽ đá cô!”.
0o0
Tôi rất thích mùa thu, con đường nhỏ từ cổng trường tới dãy phòng học trồng đầy cây ngân hạnh, cứ đến mùa thu những chiếc lá màu vàng
tươi lấp lánh phản chiếu bầu trời xanh, màu sắc rõ rệt, mỗi khi đi qua
lại có cơn gió cuốn theo những chiếc lá ngân hạnh bay qua trước mặt.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy tôi lại không khỏi mỉm cười, tâm trạng t