Disneyland 1972 Love the old s
Từ Bi Thành

Từ Bi Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325415

Bình chọn: 9.5.00/10/541 lượt.

"Bắc...Anh Bắc Nghiêu..."

Tim Trần Bắc Nghiêu như bị đập một nhát thật mạnh, hô hấp ngưng trệ.

Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt, thân hình mềm mại của Mộ Thiện như hiện ra trước mắt anh.

Vậy mà giọng nói của cô lại rất xa xôi.

Tiếp đó, Trần Bắc Nghiêu nghe thấy thanh âm của Tầm. Hắn thở dốc như đang hưởng thụ rồi cười nói: "Mr Trần, hoan nghênh anh đến Tam giác vàng." Xung quanh im lặng như tờ.

Đó là một không gian tĩnh mịch vô cùng, con người có thể lắng nghe tiếng động từ rất xa. Phân biệt tỉ mỉ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót líu lo, tất cả hòa thành một bản nhạc đặc trưng của miền sơn cước.

Mộ Thiện tỉnh dậy trong không khí yên tĩnh đó.

Đập vào mắt cô là ngôi nhà gỗ xa lạ. Mộ Thiện ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ khá lớn. Hai mặt của gian phòng đều có cửa sổ mở toang, làn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào. Ngoài cửa sổ, một bên là màu xanh lục của cây cối um tùm, một bên có tầm mắt rất rộng, có thể nhìn thấy dải núi thấp nhấp nhô ở phía xa xa.

Đồ gia dụng trong nhà đều làm bằng gỗ, ngay ngắn ngăn nắp, phảng phất mùi thơm của thảo mộc. Trong phòng có cả tivi và tủ lạnh.

Quần áo của Mộ Thiện đã bị thay, cô bây giờ cuốn một tấm xà rông màu đỏ, để lộ bờ vai trắng nõn. Lớp vải mỏng cọ nhẹ vào da, khiến cô lạnh buốt sống lưng.

Ai đã thay quần áo giúp cô?

Mộ Thiện nhớ lại tình cảnh trước khi cô hôn mê bất tỉnh, hình ảnh người vệ sỹ bị giết chết máu chảy lênh láng như hiện ra trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị Tầm bắt cóc.

Điều duy nhất Mộ Thiện cảm thấy an ủi là cơ thể cô không có cảm giác ẩm ướt đau nhức sau cuộc giao hoan.

Chỉ có điều...cô đang ở đâu?

Mộ Thiện xuống giường, không có giày dép, cô chỉ có thể đi chân trần trên nền nhà làm bằng gỗ cũ kỹ. Vừa ra đến cửa, Mộ Thiện liền thấy một người phụ nữ già nua có nước da ngăm đen, thân hình gầy gò nhỏ bé, tóc bạc trắng đi lên cầu thang.

Bà ta mặc váy xà rông màu tím đỏ. Thấy Mộ Thiện, bà ta chắp hai tay trước ngực, nói giọng dịu dàng.

"Sawatdee." (สวัสดี tiếng Thái có nghĩa là "Xin chào")

Mộ Thiện hiểu ý câu này, cô cũng chắp tay trước ngực đáp lại: "Chào bà!". Bà lão đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói thêm vài câu gì đó, lần này Mộ Thiện chịu chết, không hiểu một từ.

Bà lão kéo tay Mộ Thiện, cô theo phản xạ rụt tay lại. Bà lão lắc đầu buông tay tự mình đi vào nhà. Một lát sau bà đi ra, một tay bà cầm cốc sứ màu xanh, bên trong đổ đầy nước, tay kia kéo một cái mâm, trên có bát cơm, vài miếng thịt gà, tương ớt đỏ đỏ vàng vàng và vài lá húng quế.

Mộ Thiện không biết cô ngủ bao nhiêu ngày, đến lúc này cô mới cảm thấy bụng đói rã rời. Cô cám ơn bà lão và bắt đầu cắm cúi ăn như hổ đói.

Đợi cô ăn xong, bà lão thu bát và cốc, bà ta chỉ tay ra ngoài cửa: "Tầm."

Mộ Thiện ngớ người, bà lão sợ cô không hiểu, liền lặp lại câu nói: "Tầm."

Mộ Thiện gật đầu, bà lão lặng lẽ rời khỏi phòng.

Về thân phận của Tầm, Mộ Thiện đã chắc chắn đến bảy tám mươi phần trăm, hắn nhất định là sát thủ. Một thương nhân, thậm chí một tên xã hội đen bình thường không thể nào có thân thủ khoa trương như hắn.

Nếu bây giờ cô đang ở Thái Lan, Tầm lại nói Trần Bắc Nghiêu ngáng đường thì không khó suy đoán, nhất định đó là vì ma túy. Nơi cô đang ở có khả năng là mảnh đất sản sinh ma túy nổi tiếng thế giới: Tam giác vàng.

Phương hướng bà lão vừa chỉ là phía trước ngôi nhà, Mộ Thiện xuống cầu thang gỗ, đi bộ về khoảng trống phía trước ngôi nhà. Hai bên đều là rừng rậm, toàn những cây cổ thụ cao lớn và đám cỏ dại tạp loạn, giống một bức bình phong màu xanh vững chắc.

Ông mặt trời từ từ lộ diện trên không trung, đất ở dưới chân cũng bắt đầu ấm dần.

Phía trước có một con đường nhỏ chạy thẳng lên khe núi phía xa. Lối rẽ vào đường nhỏ đậu một chiếc xe Jeep dính đầy bùn đất. Khi Mộ Thiện đi vài bước liền lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên bãi cỏ bên cạnh chiếc xe.

Là Tầm.

Hắn chỉ mặc quần đùi ngắn, thân trên cởi trần để lộ làn da rám nắng. Tựa hồ phát giác ra tiếng bước chân của Mộ Thiện, Tầm lật người đứng dậy. Hắn đi hai ba bước đến trước mặt Mộ Thiện, cười hì hì cúi đầu nhìn cô, bộ dạng tràn đầy sức sống.

"Theo tôi đi gặp Thủ lĩnh."

Thủ lĩnh?

Chiếc xe Jeep tiến sâu vào núi theo con đường nhỏ.

Tầm dường như rất quen thuộc với địa bàn ở đây, hắn vừa hút thuốc vừa nghe nhạc. Mộ Thiện phải nghiến răng nắm chắc cửa xe và ghế ngồi mới không bị bắn ra ngoài. Thỉnh thoảng gặp phải chỗ xóc, người cô nảy lên cao nhưng bị dây an toàn kéo về chỗ cũ, làm cô hoảng hồn đến mức hét lên một tiếng. Tầm ở bên cạnh bật cười ha hả.

Đúng là thằng điên! Mộ Thiện chửi thầm trong lòng.

Xe đi thêm một đoạn nữa, đường bắt đầu bằng phẳng dần. Cách mấy chục mét là có thể nhìn thấy những người đàn ông tay cầm súng nhàn hạ đứng bên đường canh gác.

Hai bên đường là cánh đồng hoa anh túc rộng mênh mông, rộng đến mức có cảm giác nối liền đường chân trời. Màu hoa đỏ rực như biển máu.

Mùi thơm nhè nhẹ cuối cùng giúp Mộ Thiện nhận ra, đó chính là mùi hương đặc trưng trên người Tầm.

Bản thân hắn chẳng phải cũng