XtGem Forum catalog
Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323813

Bình chọn: 7.5.00/10/381 lượt.

ó đầu ra ngoài,mỗi lần đi đâu lại mua về 1 đống thứ cho cô ta.Kết cục là giờ lại dùng mấy chiêu trong tiểu thuyết để muốn làm cho cô ta để ý.Nghĩ lại cô ta cũng thật giỏi giang.Có thể làm cho 1 đại ca xã hội đen trở thành thằng nhóc mới lớn.Trong lòng Nam bỗng chốc có chút hơi sợ.Lại cố gắng nhớ mãi cũng chẳng thế nhớ nổi khuôn mặt của cô ta như thế nào.Chỉ có thể nhớ là mặt cô ta có vẻ rất dễ thương,nhưng lại chẳng thế nào hình dung ra hoàn chỉnh khuôn mặt của cô thế nào.Chắc có lẽ tại đã lâu rồi chẳng nhìn thấy cô ta nên hoàn toàn chẳng còn chút gì trong kí ức.Nam tự nhủ thầm phải chú ý tới người này.

Luân thì vẫn vô tư nhìn Triết đang suy nghĩ gì đó ko rõ,đã quá quen với cái mặt lạnh đếm tiền của đại ca nên cậu cũng ko cần bận tâm làm gì.Cậu chỉ đang nghĩ trong đầu nên mượn dao của ai để giết người đây?

Minh đang ngồi suy tư trên ghế sofa,mặt trời giờ đã về nhà an giấc từ chiều sớm chỉ bỏ lại 1 lớp sương càng mờ mịt huyền ảo dưới ánh trăng.Ngồi trong phòng điều hòa ấm áp hoàn toàn chẳng thấy được cái lạnh của mùa đông miền cao.Thật sự thì Minh cứ chờ đợi,chờ đợi chút tuyết khó khăn của mùa đông miền núi.Là dân Hà Nội,quanh năm chỉ ở trong thành phố,mùa đông Hà Nội cứ bồi hồi trong lòng cô,Minh thích đông gió mùa đông bắc,thích nhìn những con phố thường ngày của Hà Nội,nhưng cứ mãi luôn tiếc nuối tại sao Hà Nội chẳng có tuyết bao giờ?Có nhiều năm xem thời sự buổi 7 giờ chiếu cảnh miền cao có tuyết mỏng rơi,cô thật sự tò mò thầm nhủ,chắc chắn khi nào có dịp sẽ phải đi xem thế nào là tuyết.Cho nên khi bị bắt tới cái ổ chứa này rồi,nhưng trong lòng vẫn ko khỏi hy vọng,1 ngày nào đó tuyết sẽ rơi.Nhưng chờ mãi,chờ hoài mà chẳng thấy đâu cả,chỉ nhìn thấy mơ hồ 1 màn sương miền sơn cước.Cũng giống như tâm trạng cô lúc này.Mơ hồ và khó chịu.Cô hận hắn,nhưng cô biết sức mình lại vốn chẳng thể nào làm gì được.Đành cố nuốt cục tức xuống mà lại chẳng thể nào nuốt cho trôi.Nó cứ mắc lại ở cổ làm cho cô ko khỏi nghẹn ngào.

Cốc … cốc…

Minh mơ hồ quay về hướng cửa,nghe cạch cạch của tiếng chìa khóa tra vào ổ.Thật kì lạ bình thường hắn ta có bao giờ gõ cửa đâu.

“Thưa cô mời đi dùng cơm!” cô hầu gái bước vào phòng nhìn Minh đang thơ thẩn trên ghế.

Minh quay người lại nhìn cô gái vẻ sửng sốt. “Dùng cơm?” cô hỏi lại như ko thể tin được vào mình.

“Vâng!Cậu chủ muốn cô ra dùng cơm trong phòng ăn.” Cô gái đáp giọng nhỏ nhẹ.

Minh đứng dậy bất giác có chút nghi ngờ,thật kì lạ.Từ khi đến đây đến giờ hắn ko nhốt cô trong phòng thì cũng là trong phòng cấm.Chỉ có khi cô làm người hầu ở nhà dưới thì hay ăn ở dưới bếp với người làm.Ko thì cũng là ăn cùng với các cô gái khác.Có bao giờ nghe thấy nhà ăn là gì đâu.Mọi khi vẫn hay ăn ở trong phòng,giờ lại xuống nhà ăn,ko phải sắp có sự chẳng lành chứ?!!

Vừa đi vừa ngơ ngẩn nghĩ,Minh chẳng rõ mình tới từ bao giờ.Thì ra có 1 phòng ăn thật.Trong phòng bày 1 chiếc bàn dài với dãy cửa sổ kính đằng sau,trong phòng tường sơn mầu đỏ đun trong rất ấm áp,trên tường treo 1 bức tranh hoa cúc dại,ở trên trần chính giữa phòng là 1 ngọn đèn vàng to đang tỏa ánh sáng ấm áp cả gian phòng,những viên pha lê neo ở chuôi đèn thi thoảng lại ánh lên lấp lánh.Ngồi ở đầu bàn kia là Tú Triết và..

Minh dừng mắt ở cô gái đang ngồi bên khoác tay Tú Triết.Cô có mái tóc mềm dợn sóng,làn môi mọng đỏ hồng hào trông chỉ muốn cắn 1 miếng,đôi lông mi dài cong vút yêu kiều,cô vận 1 chiếc áo dài tay ôm sát người cổ chữ V khoét sâu để lộ ra đường cong thật đáng ghen tị.1 tay cô đang vòng qua tay Tú Triết trên bàn,1 tay đang cầm muỗng giơ lên miệng hắn.Minh nhất thời ngây ngất với cô gái.Nhìn cô cô lại như nhìn thấy Huệ,thấy chị gái cô.Đột nhiên thấy có cảm tình lạ lùng.Càng nhìn lại càng muốn làm thân.Thật đã lâu rồi cô mới nhìn thấy 1 cô gái,tuy mỗi ngày đều có hầu gái mang đồ ăn vào phòng cho cô,nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn,còn hắn mới là người ra lấy đồ ăn.Cuối cùng thì vẫn là cả ngày người giao tiếp với cô chỉ có hắn.

Thi thoảng mang cô ra ngoài,thì cũng là hắn dẫn đi,giống như thể người ta dắt thú cưng đi dạo.Hay hắn nhờ người làm dẫn cô ra vườn cho cô hít thở ko khí thì cô người làm tuyệt nhiên chẳng dám mở miệng nói với cô 1 câu.Có lẽ từ sau khi cô bỏ trốn bất thành,những cô người làm trở nên dè dặt với cô.Họ sợ mình lại bị mang họa.Cô cũng chẳng dám trách họ.Họ cũng có gia đình cần nuôi.Thôi thì đành tự kỉ 1 mình.Cho nên giờ nhìn thấy 1 bóng nguyệt mảnh mai,làm cho cô mừng tới sắp rơi nước mắt.

“Ngồi xuống!” nhìn vẻ mặt sững sờ của Minh,Tú Triết khẽ cười.Ko ngờ rằng lại có hiệu quả thế.Tuy vậy nhưng miệng thì vẫn cứ nói cứng.

Một người làm kéo ghế ra cho cô,Minh vẫn ko rời mắt khỏi cô gái xinh đẹp lúng túng “Được!” rồi vụng về ngồi vào ghế ánh mắt vẫn ko rời đi.

Nam ngồi ở phía đối diện Minh khẽ ngẩng đầu nhìn cô,thì ra khuôn mặt cô ta là thế.Làn da trắng,khuôn mặt thanh thanh nhỏ nhắn,đôi mắt sáng long lanh linh hoạt,làn môi hồng tươi đầy sức sống.Nhìn gương mặt đã thấy là 1 cô gái thông minh.Nhưng thế nào cũng chỉ giống tướng 1 đứa trẻ.Nếu anh đoán ko nhầm cô ta chắc chỉ cỡ 15,16 tuổi là cùng.Đúng là