XtGem Forum catalog
Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323805

Bình chọn: 8.00/10/380 lượt.

tay cô,đè cô xuống. “Câm miệng!Cô là món hàng của tôi phải ngoan ngoãn!” hắn gầm lên ra lệnh.Ngang bướng của cô làm cho tim anh rạn vỡ.

“Ta ko phải của ngươi!Ta mãi mãi ko thuộc về ngươi!Đồ khốn”

“Để xem cô thuộc về ai?” ánh mắt tức tối của hắn nhìn xuống thân thể mềm mại của cô.Một lần nữa lại xâm chiếm cơ thể cô.Lần này còn mạnh mẽ hơn lần trước.

Cô khẽ rên lên đau đớn,lại càng như khiến hắn nóng hơn trong người,lại càng chuyển động nhanh mạnh hơn.

Hắn đè chặt thân mình nóng hổi mồ hôi lên khuôn ngực mềm của cô va chạm theo từng hơi thở nóng nảy,thân dưới giao động mạnh,chăm chút hôn lên cổ cô chiếm hữu. “Nói cô là của ai?”

“Ta thuộc về ta,đồi bại!” cô vừa cố kìm chế tiếng rên rỉ đau đớn vừa lớn tiếng cũng ko biết muốn tự trấn áp hắn hay tự trấn áp mình.

“Cô là của tôi!Nhớ cho rõ..Cô là của tôi..Món hàng của tôi” hắn ghé sát vào tai cô thì thầm,giọng ko giấu được nỗi uất hận.

“Ko bao giờ!!” cô gào to hơn nữa.

Nhưng cuối cùng người ta ngoài những tiếng lịch kịch va chạm rất mạnh chỉ còn có thể nghe được tiếng kêu rên thanh thanh của cô.Rồi màn đêm dần nhấn chìm tất cả..

“Mau ra đây ăn đi!” Tú Triết bê khay đồ ăn đặt ra bàn,nhìn qua giường có 1 con mèo đang ngồi thu lu hờn dỗi.Anh khẽ cười nhớ lại đêm qua,chắc chắn là đêm qua anh đã hơi mạnh tay mà hạ thủ tới 3 lần,khiến cho cô ko biết lúc nào mệt mỏi ngủ thiếp đi.Lúc đó anh mới phát hiện ra mình lại giống dã thú tới vậy.Nhưng thân thể của cô lại khiến anh khó kìm lòng.Bao nhiêu nhẫn nhịn trong thời gian qua 1 đêm mà bộc phát.

Im lặng..

“Qua đây!” anh nói giọng ra lệnh.

Im lặng.

“Qua đây!” anh lặp lại lần nữa giọng hoàn toàn ko còn kiên nhẫn.

Vẫn chỉ là im lặng.

“Qua đây!Ngay!!” ánh mắt anh tức giận ánh lên như ngọn lửa.Nhưng cô vẫn chẳng hề nhúc nhích.Anh tức giận lao ngay tới giường.Bàn tay giữ chặt lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô ép buộc cô phải ngước nhìn mình.

“Đang gọi cô đấy!” rời khỏi đôi môi cô đầy quyến luyến,anh nói trong hơi thở mù sương.

“Buông ra!” cô dữ dội giật mạnh bàn tay ra khỏi cằm mình,quay đi dứt khoát.

“Cô..” Tú Triết như muốn gầm lên,nhưng nhìn gương mặt đầy phẫn uất của cô,phút chốc chỉ còn cảm thấy tim mình đau nhói. “Chán ghét tới thế à?” anh hỏi khuôn miệng khẽ nhếch lên đầy châm chọc dằn vặt.

“Anh là đồ tồi tệ,tôi căm ghét anh!Tôi hận anh!” Minh hét lên.

Để lại trong trái tim Tú Triết 1 lỗ hổng ko đáy,đau buốt tới tận đỉnh đầu.Anh khẽ khom người xuống,thở ra 1 cái rồi lặng lẽ đứng dậy. “Được tùy cô!Nhưng cô nên nhớ cô chỉ là món hàng trong tay tôi thôi.Cô muốn hận hay ko tôi ko quan tâm!” nói rồi,anh tiến ra cửa,dù hết sức kiềm chế nhưng vẫn ko tránh khỏi một tiếng rầm phát ra khi đóng cửa.Trái tim như vỡ ra.Khó chịu.Cô vừa nói cô hận anh.

“Đại ca,sao thế?” Nam tiếp tay rót thêm rượu vào cốc cho Tú Triết.

Nam và Luân nhìn Tú Triết cứ ngồi âm thầm uống rượu vào lúc sáng sớm chán chường.Biết rõ nguyên nhân lại ko dám mở miệng nói tiếng nào.Chỉ bất quá đợi hắn lên tiếng.

Lại tiếp tục rót rượu.

“Đại ca..” thấy tình hình có vẻ ko ổn,Luân đành can đảm nói tiếp “Đại ca,anh thử dùng cách của em xem.”

Tú Triết đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn,đôi mắt lạnh băng lừ lên nhìn Luân 1 cái,khiến hắn á khẩu.

Nam đứng bên cạnh cũng thấy hãi thay,nhưng chẳng đành liều mạng nói tiếp hộ Luân “Đại ca,thật ra nó nói ko phải ko có lý.Cách đó đảm bảo hữu hiệu.Con gái nhỏ nhen hay ghen tuông,nhưng chỉ khi đó thì họ mới biết giá trị của người đàn ông của họ.Anh cũng đâu phải ko biết.Của mình thì ko ngon,nhưng ko phải của mình mới ngon sao?Cứ phải để họ cần mình thì mới được.”

Ánh mắt Tú Triết lại đổi sang nhìn Nam làm gương mặt hắn bỗng nhiên hóa đá.Đành ngậm miệng lại tiếp tục rót rượu.Cầm chiếc cốc mới được rót đầy anh đưa lên miệng uống,lúc bấy giờ Nam với Luân mới dám nhất loạt thở ra.Nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói..

“Có thể thành công sao?” Tú Triết mắt dán vào ly rượu nhìn ánh sáng xuyên qua thứ chất lỏng màu vàng sẫm lại bị khúc xạ bởi thủy tinh đăm chiêu.

Trái tim của Minh đối với anh giống như là chùm nho trên cây vậy,mà anh giống như 1 con cáo nhìn thấy nho rất rất muốn ăn,rất rất thèm khát,nhưng lại chỉ có thể tặc lưỡi “nho xanh quá ko ăn được!” ngậm ngùi mà nuốt nước bọt vào trong.Cứ nghĩ rằng mình có thể có được,nhưng mà chưa bao giờ 1 lần có thể đẩy cánh cửa bước vào.Trái tim của Minh cứ khóa chặt như 1 cánh cửa sắt,mà anh đã mang theo dù là búa,dùi cui,chùy sắt,dù lựu đạn,súng ống cũng chẳng thể làm nó lung lay.Chỉ cứ mãi dẫm chân chờ ở thềm cửa.Mong chờ 1 ngày có thể được mời vào.

“Dĩ nhiên là được mà!” Luân vội vàng nhanh miệng,nở 1 nụ cười như để khẳng định lại,khẽ thở ra nhẹ nhàng.

“Được vậy thử xem!” dù cho trong lòng Tú Triết ko mấy tin tưởng vào cái kế hoạch này,nhưng mà lại ko thể nào bắt bản thân ngừng hy vọng.Ôi!Hy vọng.

Nam và Luân khẽ mỉm cười,ít nhất lúc này Tú Triết ko còn ngồi đây chỉ uống rượu nữa.Vừa thấy giảm được chút lo lắng lại thấy có gì đó ko yên tâm.Từ ngày gặp cô gái đó anh trở nên quái lạ,chỉ giam mình trong phòng,giải quyết xong công việc là lại chỉ có chui về phòng mà ko bao giờ l