XtGem Forum catalog
Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323760

Bình chọn: 8.5.00/10/376 lượt.

mình lại quá khiêm nhường giật ít quá để cái đầu hắn vẫn cứ nhiều tóc như thường.Cô mạnh tay chạm vào hai má lạnh băng của hắn,lần đầu chạm vào má con trai,cô có chút tò mò.Ko phải cảm giác mềm mềm mịn mịn như trong mấy tiểu thuyết mĩ nam,da hắn ko hề mịn sờ vào cảm giác hơi ran ran,có chút gì đó hơi khô khô,nhưng lại bằng phẳng giống như là mặt đất cứng rắn,khỏe khoắn,cô phút chốc bị thu hút.Lấy 2 tay kéo má hắn,kéo rồi lại kéo,đôi mắt hắn vẫn cứ nhắm nghiền,cô cười thích trí nhìn gương mặt bình thường cứ lạnh lùng đến đáng sợ,giờ phùng ra làm mặt cười mà ko khỏi cười khanh khách.Nhưng bỗng nhiên người cô như hóa đá.

“Chơi vậy đủ chưa hả?” đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền,người vẫn ngay đơ ko hề nhúc nhích,nhưng cái giọng lạnh băng vẫn cứ thoát ra khỏi cái miệng đang được kéo hơi giãn ra lạnh băng như thường lệ.

Minh im lặng nhìn hắn,rồi từ từ hắn mở mắt ra nhìn cô với ánh đầy giận hờn.

Ha ha ha ha … một tràng cười ko thể nào kìm được phát ra ko chủ ý.Cô gập người lại,nước mắt chảy ra.

Bây giờ gân xanh đã nổi lên trên 2 bàn tay hắn,đôi mắt nhắm lại cố giữ bình tĩnh, “Xem ra cô vui lắm hả?” cố gắng kìm chế sự tức giận trong giọng nói của mình 1 cách tối đa,hắn tự nhủ bình tĩnh,bình tĩnh,ko được manh động.Bình tĩnh.

“Tại.. tại.. thật sự rất buồn cười.. gương mặt anh..” Minh vẫn tiếp tục cười nghiêng ngả,khi nghĩ tới cái giọng hoàn toàn nghiêm túc của hắn với mặt hề kia.

“Dám mang gương mặt của thiếu gia ra đùa!” hắn bật dậy khỏi ghế,ko thể nào kìm chế được cơn tức giận của mình,hắn lao tới túm chặt 2 bàn tay cô vừa lao về phía chiếc giường đẩy cô xuống.Vừa đè lên người cô,hắn đã thấy người mình nóng ran,cơ thể trở nên bức bách kì lạ,mùi hương kẹo sữa lại thoang thoảng lan trong ko khí.Cô đã ngừng cười,nhìn lại vào gương mặt đang dí sát vào mặt mình.

“Nhưng mà rất dễ thương!” cô mỉm cười híp cả mắt nhìn hắn..

Thua,thua..Thua thảm hại!!!!

Nhiệt độ thì vẫn cứ tăng,cơ thể thì càng ngày càng thúc giục,nhưng sĩ khí thì lại hoàn toàn bị đánh tan,hắn đang lâm vào trong tình trạng,người thì đang lâng lâng ko rõ vì đâu,nhưng thú tính thì đang nói rằng,còn chờ gì nữa,đến giờ ăn rồi.

Và rồi hắn gục đầu xuống vai cô,nụ cười của cô làm cho hắn hoàn toàn bị hạ gục.Dù có tức giận tới đâu,dù cho ko ai trong 27 năm qua dám làm thế với hắn,dù hắn là kẻ xem trọng sĩ diện bản thân còn hơn là xem trọng bố hắn,thì chỉ bằng 1 nụ cười của cô tất cả bị san bằng,đánh văng ra như người ta đánh 1 cú home run bóng bay ra ngoài sân ko cần phải nhặt lại.Hoàn toàn bị chinh phục.Nhưng..

“Là tại cô đấy!” đôi mắt hắn sẫm hẳn lại,sâu như hố đen vũ trụ ngẩng lên nhìn cô.Và rồi cổ tích thì vẫn là cổ tích.Muốn có tác dụng an thần tốt nhất là nên dùng thuốc an thần.

Nói rồi hắn lao vào khóe môi vừa tắt nụ cười mê hồn kia,bờ môi hắn cũng trở nên nóng hơn,mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi mềm của cô,mặc cho cô cắn chặt 2 hàm răng lại phản kháng,cái lưỡi mạnh bạo của hắn vẫn cứ bướng bỉnh,thô bạo tách 2 hàng rào phòng thủ của cô ra dễ dàng,len vào trong.Cảm giác mềm mại,ẩm ướt khi hắn khẽ chui vào trong miệng,cô càng um .. um tuyệt vọng hơn,nhưng quá muộn,cái lưỡi gian xảo của con sói đã thò ra.Lý nào lại rụt về dễ dàng thể.Hắn quờ quạng trong khuôn miệng cô,và rồi chạm được vào cái gì đó đang run rẩy ướt ngọt ấm áp như viên kẹo mềm trong miệng cô.Mạnh mẽ lôi lại,cuốn lấy giữ chặt lại.Rồi từ từ mơn chớn từng chút 1 bằng đầu lưỡi của mình.Từ từ tận hưởng chiếc lưỡi thơm ngon của cô,như đứa trẻ con liếm viên kẹo que.Giờ đây hắn lại càng muốn nhiều hơn thể.Chiếc lưỡi ngon mềm của cô càng khiến hắn nóng rực lên,hơi thở trở nên gấp gáp,đôi khi hắn phải hơi rời ra để tìm chút ko khí,nhưng chỉ 1 giây sau đó,lại cuốn chặt lấy như thể sợ xa rời.

Hắn hoàn toàn mất kiềm chế,nhưng lỗi ko phải ở hắn.Phải!Chắc chắn ko phải ở hắn.Ai bảo cô dám mang hắn ra làm trò cười,vốn lúc đầu chỉ định dậy dỗ cô 1 bài học,nhưng rồi hắn hoàn toàn bị cô dụ dỗ.Nụ cười của cô đốt cháy hoàn toàn tự chủ của hắn.Ko được,ko được.Ko được để người con gái này rời hắn dù nửa bước,ko được để bất cứ ai nhìn thấy cô,ko được để cô chạy khỏi bàn tay hắn,và nhất là .. Tuyệt đối ko để cho ai thấy nụ cười vừa nãy của cô.Chỉ là của mình hắn,chỉ cho phép thuộc về 1 mình hắn.Nếu có trách là thì hãy tự trách mình đi.Vì cô lại mang nụ cười mê hồn đó ra dụ dỗ hắn,hắn là đàn ông,khả năng kìm chế rất kém.Lỗi tới đây là do cô.

Ko hề khóc?!Minh cũng tự hỏi mình nước mắt đã đi đâu?Trong đầu trống rỗng,cơ thể cũng như 1 khung xương đang di động.Cô tự hỏi đây có phải cảm giác của bạch cốt tinh hay ko?Cúi xuống nhìn những vết hơi đo đỏ trên ngực mình,cô chỉ có thể tự nhủ “À!Thì ra dấu hôn là như vậy!” nhưng rồi nước mắt lại vẫn ko chảy ra.Dù vẫn ko cam tâm,dù vẫn thấy khó chịu nhưng cái cảm giác ko thoát ra được này là gì cô ko thể gọi tên.Hắn lại tiếp tục giở trò với cô.Tệ hại!!

Nhưng điều tệ hại nhất là..Minh nhắm chặt mắt,hai tay chống lấy cái đầu gục xuống..Dù rằng rất

rất muốn phủ nhận,nhưng thật sự khi hắn nuốt lấy chiếc lưỡi của cô,hay khi hắn nhào tới gậm nhấm dần cơ thể cô,có 1 cảm giác tê cứng chạy