XtGem Forum catalog
Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324514

Bình chọn: 7.5.00/10/451 lượt.

ô không ngoan ngoãn sẽ xảy ra chuyện gì. Cô có thể bị cắt cổ rồi buộc trong bao tải thêm vài tảng đá làm bạn đồng hành lắm.

Cầu Long Biên 1 buổi tối se lạnh, gió trên cầu làm tung bay tà áo của người đi đường, một vài cặp tình nhân đang ngồi trên cầu ngắm nhìn quang cảnh phía dưới, một vài người lại đang sưởi ấm cho nhau. Tú Triết cho xe đỗ ở đầu cầu, còn hắn với cô tự mình đi bộ. Cây cầu này là cây cầu cũ, mọi thứ đều mang theo vẻ rêu phong, rệu rạo, những ngọn đèn vàng mờ đục trong không khí lành lạnh càng làm cho mọi thứ như phủ 1 lớp sương mù.

Tú Triết chậm rãi bước từng bước vững vàng, trên người hắn khoác 1 chiếc áo măng tô dạ màu đen tuyền, mái tóc bị gió thổi hơi bay bay, đôi mắt nâu của hắn lạnh còn hơn cả không khí lúc này, Minh cảnh giác nhìn hắn. Hắn trầm ngâm, điềm tĩnh như mặt nước hồ mùa đông. Mới nhìn thôi đã thấy 1 buốt lạnh. Cô lững thững bước theo hắn, tr

ong lòng ngổn ngang không biết phải làm gì với người đàn ông này.

“Không phải nói muốn đi dạo sao? Cứ nhìn như vậy tôi sẽ nghĩ vớ vẩn đó!” Hắn vẫn không quay đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng giọng nói trầm ổn lại mang theo vài phần trêu chọc.

“Anh sẽ nghĩ gì?” Minh tò mò hỏi hắn.

“Nghĩ rằng em thích tôi!” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt thâm trầm làm người ta không thể đoán được ý nghĩ của hắn.

Minh cảm thấy trái tim của mình lại lạc thêm 1 nhịp khỏi bản nhạc. Đôi mắt cô kinh hoàng mở lớn, cô không phải cô bé của tám năm trước, còn hắn lại càng trưởng thành hơn nhiều so với quá khứ. Hắn thâm trầm hơn, không còn nóng nảy như trước, có bình ổn, có đĩnh đạc, lại càng có chín chắn. Làm cho cô càng ngày càng không thể đọc được suy nghĩ của hắn.

Hắn cũng chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, con người tròn của cô đang dao động, giống như đang cố gắng đọc suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ có thể khẽ cười. Nếu cô biết liệu cô có sợ hãi mà chạy mất hay không?

Tú Triết quyết định rời tầm mắt đi trước, khiến cho Minh cũng bối rối nhìn đi nơi khác. Trong lòng cô lại càng ngổn ngang nhiều mối hơn bao giờ hết. Nhìn con đường thẳng trước mặt, thành cầu đã cũ kỹ rỉ sét, trên cầu xe cộ đi lại, hai bên thành cầu rải rác vài quán nước, đám thanh niên không ngồi quán thì cũng dựng xe máy ngồi tựa vào nhau. Minh đột nhiên cảm thấy lòng mình cũng se lạnh. Cô chưa từng thử cảm giác yêu đương, cũng không biết cảm giác hẹn hò. Vơ vẩn phóng tầm mắt ra xa, nhìn con sông Hồng nước vốn đầy mầu mỡ, vào ban đêm lại trở nên đen đục, lác đác những ánh đèn phản chiếu giống như 1 dải ngân hà ở trên mặt đất. Nhưng ánh vào mắt Minh lại không phải là 1 dải ngân hà đẹp đẽ, mà giống như 1 thiên hà chết. Có lẽ tại trái tim của cô không có sức sống, có lẽ tại cô không đủ lãng mạn, hay có thể cô cảm thấy ghen tị với những người kia…

Đột nhiên, cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt, ấm áp. Minh ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh. Chỉ biết hắn đang mỉm cười, 1 nụ cười từ rất lâu cô không nhìn thấy. Làm cho cô lại nhớ tới 1 nơi nào đó, trên 1 thác nước cao gần chạm vào mây, giữa những tiếng gào thét của thiên nhiên, nụ cười của hắn lại tựa như ánh mặt trời. Cô mỉm cười, rời tầm mắt nhìn về phía cầu Chương Dương náo nhiệt bên kia. Những ánh sáng của xe cộ trên cầu làm cho người ta nhộn nhạo, nhưng mặt nước đen bí ẩn bên dưới chân cầu lại làm cho người ta sa lầy. Thật giống như tâm trạng của cô lúc này. Đầy mâu thuẫn.

“Lạnh sao?” Hắn nhỏ giọng nói. Đột nhiên cảm giác cô thu mình lại, trông thật cô độc.

“Không!” Minh khẽ lắc đầu. Chỉ cảm thấy gió cắt vài đường buốt lạnh vào làn da cô, nhưng ít nhất ở đây cô không cảm thấy ngột ngạt. Ít nhất cô có thể thoải mái hít thở. Ở trong căn phòng sang trọng kia, cô thật sự khổ sở.

Hắn thấy cô như vậy cũng chỉ im lặng, bàn tay hắn siết chặt hơn 1 chút bàn tay cô. Giống như muốn tiếp cho cô sức mạnh, truyền thêm 1 chút hơi ấm. Họ cứ im lặng, nắm tay nhau mà bước đi, không cần phải nói thêm 1 lời, nhưng lại có 1 kiểu hòa hợp kì lạ. Có lẽ tình yêu đơn giản chỉ là như vậy. Tú Triết tự nhủ.

Rầm!

Cánh cửa phòng bị đạp tung đập mạnh vào tường lại bật ra 1 lần nữa. Người đàn ông hoàn toàn thờ ơ, vẫn lơ đễnh giở tài liệu.

“Anh muốn gì đây?” Minh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói hoàn toàn không có kiên nhẫn.

“Đã giam lỏng thì thôi. Anh lại còn bám dính lấy tôi làm gì?” Minh thở hồng hộc nói.

“Bé ngoan đừng nóng giận!” Hắn thản nhiên sờ sờ mái tóc còn đang ướt của cô, lông mày hơi nhăn lại.

“Bé ngoan con khỉ! Anh muốn chơi trò gì đây?” Minh tức giận gào ầm lên. Sau 48 tiếng đồng hồ vừa qua cô thật sự không chịu nổi.

Cái tên đàn ông này đã quyết định 1 chuyện hết sức nực cười. Cô nói với hắn cô phải đi làm, hắn đáp: “Dĩ nhiên là được!”

Nhưng kết quả? Hắn quả nhiên cho cô làm việc, chỉ khác là không phải tới công ty mà đi chọn đồ gia dụng để dọn nhà mới với hắn. Được rồi. Chấp nhận đó là công việc, nhưng cũng không thể trong cái tình trạng trói tay dắt đi. Hắn làm cho cô bán hàng nhìn cô như kẻ phạm tội. Điên rồi sao? Tôi mới là nạn nhân.

Đã vậy, ngoài thời gian làm việc ra thì lúc nào hắn cũng kè kè bên cô, bắt cô phả