Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324433

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

vai cô, dụi dụi vào mái tóc thơm mềm của cô. Vòng tay hắn lại siết chặt hơn 1 chút. Trong đầu hắn lại vang lên câu nói của Nam.

“Hay là anh thử yêu cô ấy nhiều hơn xem!”

Minh bị hơi ấm của hắn quấy rầy, cô khẽ ngọ nguậy, xoay người lại, theo bản năng rúc đầu vào lồng ngực hắn, bàn tay nhẹ đặt trên eo hắn.

Hắn nhìn gương mặt say ngủ của cô, lại cảm thấy hơi ấm của cô, rất thỏa mãn nhắm mắt lại. Đêm nay sẽ là đêm thứ 2 hắn ngủ thật ngon lành. Hắn biết chắc chắn như vậy. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Hắn thì thầm.

“Ngủ ngon. Từ bây giờ, anh sẽ ôm em chặt hơn, và yêu em nhiều hơn nhé?”

Không biết là vì cô lơ mơ nghe được, hay đơn giản là cô đang trong cơn mơ. Hắn chỉ nghe 1 âm thanh trong veo rất khẽ. “Ưm!”

Nhưng như vậy cũng đủ làm cho sói già cảm thấy hạnh phúc như vừa ăn được cả bầy cừu. Hắn lại siết chặt vòng tay hơn 1 chút, gương mặt tràn đầy ý cười dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Minh tỉnh lại, thì mặt trời đã biến mất từ lúc nào, trên bầu trời chỉ còn rải rác vài ngôi sao đang tỏa sáng. Cô hơi nhíu mày, lấy tay dụi dụi mắt, trong đầu là 1 mảng trống rỗng không hơn. Bây giờ là lúc nào?

“Chết!” Cô la lên, vội vã bước xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất cô đã cảm thấy rất khó chịu. Hơi nhăn mặt, cô cố gắng dựng người dậy. Trong đầu chỉ nghĩ tới việc. Cô nhất định phải giết hắn.

Nhưng lúc này, cô mới chợt nhận ra. Cô đang ở đâu? 1 căn phòng rộng lớn, bài trí rất sang trọng. Hơn nữa.. nhà vệ sinh ở chỗ nào? Cô tức giận đến thái dương giật giật, ngọn lửa trong lòng hừng hực như đang muốn đốt trụi đống đồ đạc trước mặt.

Cô cần 1 lời giải thích. Cô nhớ hôm qua, khi cô tỉnh lại hắn lại tiếp tục giở thói du côn. Sau đó, cô mệt quá ngất đi.. Rồi tiếp theo?… Thật nực cười là cô lại tỉnh lại ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. Nghe thật giống truyện cổ tích, nhưng mà.. cô rõ ràng đang ở trong hiện thực.

Minh hít 1 hơi thật dài, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh. Cố gắng cho não bộ của mình hoạt động. Lúc này, cô cần phải bình tĩnh, thật bình tĩnh. Nếu không.. cô thật sự sẽ hộc máu mà chết.

Đúng lúc cô còn đang đi qua đi lại trong phòng, sốt ruột muốn nghĩ cách để trốn thoát thì 1 tiếng “cạch” hết sức đanh tai vang lên. Minh xoay người, nhìn về hướng tiếng động.

“Đã lâu không gặp!” Giọng nói mang chút trầm thấp, kèm theo nụ cười nhã nhặn, đôi mắt dài hẹp lại sâu thẳm khôn lường.

Minh hơi nhướng mày, trong lòng hơi run rẩy, nhưng đôi mắt to tròn lại nghiêm nghị nhìn thẳng người đối diện.

“Hình như chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày!”

“Haha xin lỗi, tôi quên mất!” Nam cười, thích thú nhìn người con gái đối diện. Bao lâu rồi không gặp cô ta nhỉ. Tám năm. Hắn chậm chạp thu hồi tầm mắt, đi tới ngồi xuống chếc trường kỷ đặt trong phòng, thản nhiên lôi thuốc lá trong túi ra, nhìn cô.

“Tại sao không ngồi?” Hắn vừa rít 1 hơi thuốc vừa đạm bạc hỏi.

“Tôi đứng được rồi!” Cô khoanh 2 tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Cứ ngồi đi! Đứng lâu quá sẽ mỏi chân!” Nam lạnh nhạt cười.

Minh chỉ có thể trợn tròn mắt. Nói như vậy là hắn sẽ cắm cọc ở đây sao? Cô miễn cưỡng hừ lạnh, rồi ngồi xuống ghế. Đảo ánh mắt linh hoạt nhìn người ngồi đối diện. Cô rất nghiêm túc nhìn hắn, như muốn dò xét xem người này đang muốn gì. Trong ấn tượng của cô, hắn ta luôn là người đằng sau tên côn đồ kia, dường như rất thân thiết, nhưng dù hắn luôn tươi cười cô vẫn cảm thấy hắn là người đáng sợ.

Nhìn dáng vẻ của cô, hắn mỉm cười. “Tám năm không gặp xem ra cô trưởng thành rất nhiều!”

“Đây chắc chắn không phải lời khen, nhưng vẫn phải cám ơn anh!” Minh lãnh đạm nói.

“Nhưng cá tính vẫn như vậy!” Hắn mỉm cười. Xem ra tương lai hắn sẽ bớt phải lo lắng cho đại ca rồi. Phải chuẩn bị kế hoạch nghỉ dưỡng.

Minh hơi nhướng mày, gương mặt không hài lòng nhìn hắn. “Anh muốn nói gì?”

“Không có gì! Chỉ là đến thăm hỏi cô chút thôi!” Hắn thản nhiên nhún vai, xóa đi toàn bộ thích thú trong đáy mắt.

“Thăm hỏi?” Minh nheo mắt lại.

“Dù sao cũng cùng sống 1 nhà, giúp đỡ lẫn nhau nhé!” Nam thản nhiên cười nhã nhặn ném ra 1 quả mìn cho cô.

“Sống cùng 1 nhà??” Minh đứng bật dậy khỏi ghế, hàm răng nghiến chặt rít lên từng từ.

“À, phải rồi! Đại ca nhắn cô chuẩn bị thay đồ, chút nữa sẽ dẫn cô ra ngoài ăn tối!” Hắn vờ như không biết sự phẫn nộ lúc này của cô, lại còn tốt bụng ném thêm 1 quả boom nữa. Nói xong liền phủi mông, tao nhã ra khỏi phòng. Mặc kệ cho sắp tới có người có thể gặp họa hay không. Dù sao đây cũng là chút tiền công của 8 năm lao dịch. Xứng đáng mà!

Minh đứng trong phòng, nhìn cánh cửa lớn thản nhiên đóng lại, lại nghe thêm 1 đoạn đối thoại khiến cơ thể cô lại càng run bần bật.

“Trông chừng cẩn thận. Có chuyện gì thì mang đầu tới gặp đại ca!”

“Dạ chúng em biết!” Nghe như tiếng của ít nhất 3 4 người.

Minh căm phẫn thả người xuống ghế. Tức là cô lại bị giam lỏng? Tức là lại quay trở lại thời gian trước đây. Khốn! Làm sao có thể để chuyện này xảy ra. Cái tên đó, đêm trèo vào cửa sổ nhà cô, sáng lại vác cô ra khỏi cửa mang về giam lỏng. Điên rồi! Cô không phải của hắn. Cô không phải của hắn… Ít nhất, tim cô không phải của hắn. Minh th


Teya Salat