
tâm hồn. Từ thiên đường ngã xuống địa ngục, em không có cha, mẹ không có chồng, nhà thì mất, trở thành hai bàn tay trắng.
Sau đó mẹ đưa em đi tìm ông bà ngoại đã di dân sang Anh Quốc, quỳ
trước cửa nhà suốt một đêm, ông ngoại mới bằng lòng tha thứ cho mẹ.”
Tiêu Trạch vuốt ve vết sẹo nhạt màu trên lòng bàn tay Nhan Hoan, vừa
đau lòng vừa tiếc nuối hỏi: “Vì vậy mới từ bỏ đàn violin sao?”
“Không phải.” Nhan Hoan thở dài một tiếng rất nhỏ tưởng như không thể nghe thấy, “Vết thương đỡ hơn em lại tiếp tục kéo đàn, còn mẹ cũng chỉ
đau lòng một thời gian ngắn rồi lại một lần nữa sống tiếp. Anh biết
không, không khí vùng nông thôn nước Anh rất trong lành, phong cảnh cũng đẹp, dường như rất thích hợp để quên đi phiền muộn, mẹ em đã kết thân
với một người bạn mới, điều kiện của đối phương rất tốt, tướng mạo anh
tuấn xuất sắc. Nhưng tên khốn kia vẫn cứ luôn chạy theo sau, thường
xuyên đến quấy phá cuộc sống của hai mẹ con em, ông ta vừa mới đi, ngay
sau đó người đàn bà quyến rũ ông ta lại xuất hiện, chỉ vào mũi chửi rủa
mẹ con em quyến rũ chồng bà ta. Nực cười không?
Vào buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, trước khi lên sân
khấu, bà ta tới tìm em, bảo em về nước sống cùng họ, nếu không thì hãy
trốn đến nơi nào để không ai tìm thấy, đừng khiến cho chồng bà ta phải
phân tâm. Trên đời này còn có người đàn bà nào không biết xấu hổ hơn bà
ta không? Em đã chửi lại bà ta.”
Tiêu Trạch không thể tưởng tượng nổi một người lớn lại đi diễu võ
dương oai chỉ trích một cô bé. Anh nói: “Làm tốt lắm, cô gái ngoan.”
Nhan Hoan nhướng mày nhìn anh, khóe miệng cong lên, nói: “Bà ta đã tát em một cái.”
“Nên đáp lễ bà ta hai cái mới phải.” Tiêu Trạch nói.
“Em hất cốc nước của bạn vào mặt bà ta, sau đó bà ta lại tiếp tục
chửi bới như một kẻ điên. Những từ ngữ chướng tai, buồn nôn nhất mà em
từng nghe đều là từ miệng bà ta. Bảo vệ trường học kéo bà ta đi, đến
lượt em lên sân khấu, những cái đầu người đông nghịt phía dưới sao lại
giống bà ta đến thế, tất cả đều chỉ vào mặt em, mắng chửi những lời khó
nghe.
Giai điệu vốn rất đẹp lại bị em kéo thành những âm thanh kỳ quái, tất cả mọi người cười nhạo em, em nghĩ mãi mà không hiểu mình đã làm sai
chỗ nào, tại sao lại đối xử với em như vậy. Em hận bà ta, càng hận con
người được gọi là cha đã sinh ra em rồi lại vứt bỏ.”
“Nhan Hoan.” Tiêu Trạch xót xa ôm lấy cô, “Yên tâm anh tuyệt đối sẽ
không vứt bỏ em như hạng người đó, anh cũng sẽ không để em bị người ta
ức hiếp.”
“Ừm!” Nhan Hoan cười khẽ, dựa sát vào lồng ngực anh, “Tiêu Trạch, em
kể những chuyện này không phải muốn nói cho anh biết tình cảnh của em bi thảm như thế nào, cũng không phải để nhận được sự thương xót của anh.
Em chỉ muốn nói cho anh biết người đó là ai.”
Đầu ngón tay đặt bên môi cô, Tiêu Trạch nói: “Không cần nói, anh biết ông ta là ai.”
“Anh biết?” Làm sao có thể! Nhan Hoan không tin được.
Tiêu Trạch cúi đầu hôn cô, “Đó là tên vô lại.”
“Không phải như thế, ông ta là Lãnh…”
Mới chỉ thốt ra được cái họ thì cô đã bị bao phủ trong nụ hôn nồng
nhiệt, đối với Tiêu Trạch, kẻ vứt bỏ Nhan Hoan, ức hiếp Nhan Hoan chính
là tên vô lại, cho dù kẻ đó là ai.
Đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, Tiêu Trạch ầm thầm thề, anh sẽ không bao giờ rời xa hay vứt bỏ Nhan Hoan, cả đời này anh chỉ yêu một mình
cô, chỉ đối tốt với một mình cô.
Nhan Hoan không muốn nhắc tới chuyện trước kia của mình, sợ Tiêu
Trạch biết cô là con gái của Lãnh Thế Hùng, sợ Tiêu Trạch sau khi cân
nhắc những lợi và hại của việc làm ăn sẽ chọn lợi ích mà từ bỏ tình yêu. Trong quan niệm của rất nhiều đàn ông, đã có tiền thì dạng phụ nữ nào
cũng có thể tìm được. Cho nên tình yêu thường bị xếp sau lợi ích của gia đình.
Tối hôm qua, chuyện đang nói một nửa bị Tiêu Trạch cắt ngang, sau đó
không nhắc lại nữa. Cảm giác yêu đương như thế này thật tốt, cô không
muốn phá hỏng sự ngọt ngào đó, những chuyện phiền lòng hãy cứ để nó
thuận theo tự nhiên.
Tối nay, sau khi ăn cơm chiều, Nhan Hoan thử tự ăn diện một lần, cô
mặc chiếc áo khoác màu tím có quân hàm kiểu quân trang, xỏ đôi giày cao
cổ da, đi đến trước mặt Tiêu Trạch, hỏi: “Nhìn được không?”
Tiêu Trạch nghịch nghịch một lọn tóc bên má cô, nói: “Có thể còn đẹp hơn nữa, Hoan Hoan, thực ra em là một cô gái lười biếng.”
Nhan Hoan bĩu môi không thừa nhận.
Tiêu Trạch không đưa cô tới thẳng T98 mà ghé qua một studio rất có
tiếng. Phụ nữ trang điểm rất phiền phức, Tiêu Trạch đợi hơn một tiếng
mới thấy người trong phòng trang điểm đi ra, một khắc vừa nhìn thấy Nhan Hoan anh đã hồn xiêu phách lạc.
Tóc vốn thẳng nay biến thành những lọn sóng lớn, gương mặt trang điểm sơ sài giờ được hóa trang rực rỡ, cặp mắt được đánh đậm hớp hồn người
đối diện, đôi má hồng khiến cho đường cong trên gương mặt trở nên sắc
nét, cặp môi đỏ mọng như lửa cháy, vô cùng nữ tính. Nhưng thứ bóp nghẹt
hô hấp của Tiêu Trạch lại là dáng người hoàn mỹ dưới lớp váy màu đen bó
sát, cổ áo thấp lộ ra khe sâu, gấu váy vừa vặn che đi cặp mông, quần tất ren đen, giày cao gót, quyến rũ không ai có thể cưỡng lại đư